Tình Yêu Định Mệnh - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:36
Lượt xem: 0
Tôi đi tới cái bếp theo lời anh Quân nói nhưng vừa đi ngang anh ta thì bất ngờ anh liền ôm vội ngang qua eo tôi khiến tôi giật cả mình.
Tình hình này khiến tôi không khỏi hoảng hốt nên vội la lên
- Anh ơi… anh làm gì vậy? Anh mau buông em ra đi.
Anh Quân mặc tôi vùng vẫy càng điên cuồng ôm chặt lấy tôi hơn, rồi khuôn miệng anh ta còn hôn hít tôi đủ kiểu khiến tôi nổi cả da gà.
- Nguyệt ơi… người em từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thơm.
Tiếng thở dốc, tiếng nói đầy ham muốn vang lên bên tai khiến tôi thật kinh tởm
Lúc này tôi dùng hết sức lực gỡ tay anh ta ra nhưng không được, sự sợ hãi, sự căm phẫn dâng lên trong người tôi còn anh ta cứ mãi đưa đôi bàn tay bẩn thỉu cứ nắn cứ bóp rồi mò mẫm trên người tôi đủ chỗ làm tôi càng thêm hoảng loạn hơn
- Anh buông em ra không em la lên cho mọi người biết đó.
- Em la đi, thử coi có ai nghe em không? Em sống ở đây thì phải tập quen dần một việc là người thành phố họ chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện của một người xa lạ đâu.
- Anh mau buông tôi ra, mau buông tôi ra.
- Em càng hét anh càng ham muốn đối với em đó Nguyệt.
- Tôi van anh mà, anh buông tôi ra…
- Anh không buông!
- Á… Trời ơi ai cứu tôi với…
Két…
Anh ta thuận tay kéo luôn cánh cửa đóng lại.
Ánh mắt anh ta tỏ ra cuồng tình khi nhìn càng khiến tôi sợ hãi hơn, tôi vùng vẫy, tôi muốn hét lên cho người ta đến cứu nhưng tôi không la lên được, cổ họng cứ nghẹn đắng, tôi bất lực cùng cực, như con thú đang bị thương cố vùng vẫy, và nước mắt tôi tuôn trào hướng tia bi thương nhìn anh ta như van xin lạy lục nhưng anh ta chẳng thèm nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-12.html.]
Đau đớn, tủi nhục, tôi nhắm mắt lại liên tưởng đến những bộ phim tôi đã xem mà nữ chính bị làm nhục, tôi nghĩ ngay đến tôi bây giờ, nhưng trong phim nữ chính được nam chính đến cứu kịp thời, còn tôi lúc này, chắc chắn sẽ chẳng ai cứu tôi đâu.
Cơn đau từ thể xác đến tinh thần, con tim tôi tan nát như c.h.ế.t đi một nửa. Anh ta bình thường thấy đàng hoàng vô cùng tôi không nghĩ hôm nay anh ta đồi bại và biến thái đến mức thế này.
Tôi vừa khóc vừa muốn hét lên nhưng không hét được, tôi muốn vùng dậy nhưng tôi không thể chống đối nổi nữa, và rồi chỉ đành bất lực, cắn chặt môi, tôi òa khóc khóc cho sự tủi nhục của mình, khóc cho cuộc đời ngang trái của tôi chịu phải cảnh nghiệt ngã.
Đúng lúc tên Quân đang lơ ngơ thỏa mãn thì đột ngột tôi cảm nhận được hai bàn tay của tôi tự do.
Hình như sợi dây bị tuột ra rồi, tôi vui mừng nhúc nhích thêm lần nữa, khi sợi dây đã bị xê dịch hẳn rồi. Ngay tức khắc tôi nhìn ngó xung quanh, nhắm được con d.a.o thái đang nằm trong cái rổ rau cạnh bên, tôi nhanh trí vung tay ra trong cái bất ngờ của tên Quân, chụp vội con d.a.o trong tay.
Hắn trợn tròn mắt lên nhìn tôi và ngã ra, khoảnh khắc hắn ta ngã xuống tôi vô cùng sợ hãi, tôi nhìn hắn đang dãy dụa mà điếng hết cả người.
Nhìn đôi tay tôi lúc này làm tôi run lên.
Cảnh tượng này khiến tôi c.h.ế.t sững chẳng biết phải thế nào thì đúng lúc này ngoài cửa nghe tiếng chị Thy lại đột ngột vang lên
- Anh Quân ơi anh dậy chưa?Em khám xong rồi… Anh mở cửa ra cho em vào với.
Nghe tiếng chị tôi sợ hãi nhìn trân trân ra cửa, còn Quân khi nghe vợ mình gọi liền cố gắng lết người đến cạnh cánh cửa, tay anh ta đầy m.á.u với lên rồi anh ta thều thào cất giọng
- Cứu cứu… vợ ơi cứu anh…
Bên ngoài dường như cảm nhận và nghe được tiếng kêu cứu chị Thy liền đập cửa liên hồi, tôi nghe giọng chị hớt hãi gọi vang trong sự mất bình tĩnh
- Anh Quân, anh làm sao vậy. Mở cửa mở cửa anh ơi.
Tôi trong lúc này dù tâm trạng bất an lắm, nhưng thấy anh ta mất m.á.u nhiều quá tôi lại sợ anh ta c.h.ế.t nên nhanh chóng bước tới, đưa hai tay đẩy cánh cửa mở ra.
Chị Thy đứng ở ngoài nhìn vào thấy cảnh tượng bên trong này chị há hốc cả mồm tay chị ôm lấy chiếc bụng vượt mặt khi thấy Quân nằm đó, còn tôi sắc mặt trắng bệch bàn tay cũng dính máu.
Giây phút ấy thời gian như đông cứng lại tờ siêu âm trên tay chị rơi tự do xuống. Chị nhìn tôi ánh mắt nghi ngờ nhưng không hỏi tôi điều gì chỉ vội khuỵu xuống nền nhà nặng nhọc ôm lấy chồng mình rồi nhìn ra ngoài cửa hoảng loạn hét lên thật lớn
- Anh ơi… trời ơi chuyện gì thế này… Có ai không? Cứu người… ai đó ơi làm ơn cứu giùm chồng tôi…