Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Định Mệnh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:12:15
Lượt xem: 8

Cuộc đời tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ ở trong cô nhi viện với các bạn cùng số phận cũng bị cha mẹ bỏ rơi từ khi lọt lòng như tôi. Cô nhi viện này không phải của nhà nước mà trước đó là một mảnh đất trống do một mạnh thường quân bỏ tiền ra mua đất xây dựng và do một sơ tốt bụng cai quản, cứ nghĩ suốt đời này chúng tôi vẫn sống dưới mái ấm bình an đó nhưng không ngờ đến năm tôi 18 tuổi thì cô nhi viện bị nhà nước tịch thu lại đất để quy hoạch làm đường, chúng tôi và mọi người phải tách xa nhau từ đó. Số phận của tôi cũng bị thay đổi khi tôi đi làm và vướng vào vòng lao lý… cứ nghĩ cuộc đời này của tôi bị vùi lấp và không thể ngóc lên được nữa thì đúng lúc tuyệt vọng tôi lại gặp được anh, một ông chủ quán bar đã thay đổi cuộc đời tôi từ ngày đầu gặp gỡ…

Trên con đường lớn, trong đêm lạnh, bóng tôi liêu xiêu in hằn xuống mặt vỉa hè rộng lớn, dưới ánh trăng mờ nhạt, đôi chân trần cứ vô thức bước về phía trước mà chẳng hình dung được trong đầu mình là sẽ đi về đâu, thế nên tôi cứ bước đi mãi rồi khi mãi đến khi đã cảm thấy mình thấm mệt tôi mới chịu dừng lại, đứng tựa lưng vào một gốc cây to bên đường và rồi một hai giọt nước mắt trên mi tôi lặng lẽ rơi xuống, tôi đã cố không khóc nhưng giờ đây tôi chẳng kìm nén nỗi lòng mình được nữa rồi, tôi mệt mỏi, tôi chẵn biết mình nên đi về đâu nữa… rốt cuộc tôi không biết mình đang mưu cầu gì ở cái thế giới rộng lớn này mà chỉ biết là ở hiện tại tôi đang rất chán đời…

Nhớ khi còn nhỏ khi mà tôi nhận thức được cuộc sống của mình là lúc đó tôi đang ở một cô nhi viện, tôi lớn lên cùng với những bạn khác cũng cùng Hằng lứa với tôi và tất nhiên bọn tôi đều là trẻ mồ côi, bị ba mẹ bỏ rơi từ khi vừa mới sinh ra và được sơ yêu thương đem bọn tôi về đây nuôi dưỡng.

Hằng ngày bọn tôi phụ sơ đan rổ hoặc sẽ làm tăm bông, tuy bọn tôi còn nhỏ nhưng nói chung mần cũng được việc lắm nên sơ thương bọn tôi rất nhiều.

Và rồi theo từng năm tháng trôi qua tôi bước sang tuổi 18, thì bỗng nhiên một ngày đó tôi nhận được tin cô nhi viện của bọn tôi đang sinh sống nhà nước sẽ lấy lại và giải tỏa để làm đường lớn…

Thế là từ hôm nhận được tin đó, cả cô nhi viện ai cũng buồn và ít nói… Ngày chuẩn bị rời đi sơ quyết định mấy em nhỏ sơ sẽ dẫn theo tới ở một ngôi chùa khác ở, và những đứa lớn hơn sơ sẽ cho tự do ra ngoài lập nghiệp tìm con đường mới, cuộc sống mới và trong danh sách sơ chọn đó có tên của tôi, lúc nghe tin tôi có mừng đôi chút vì được ra ngoài có nghĩa tôi sẽ được tự do hơn, nhưng mà tôi cũng buồn vì phải xa sơ, xa nơi mà tôi từng ở, ngôi nhà thân thương đã cùng tôi khôn lớn nuôi dưỡng tôi thành người trưởng thành như bây giờ.

Nhớ buổi trưa hôm ấy, sơ tiễn bọn tôi ra đi, nước mắt sơ lưng tròng còn bọn tôi thì bịn rịn, có đứa khóc ngất ôm lấy chân sơ mà xin sơ cho theo sơ mãi, nhưng mà sơ không đồng ý, sơ nói sơ quyết định rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-1.html.]

Tôi đứng đó nhìn lại một lần nữa toàn bộ khung cảnh quen thuộc mà trái tim co thắt lại đến mức chẳng thở nổi, tôi chôn chân tại chỗ, cắn chặt môi để mình không bật khóc vì những kỷ niệm ở nơi này.

Trước khi rời đi sơ còn gọi chúng tôi lại rồi cho mỗi đứa một túi vải, bên trong đó là một số tiền cùng với một tấm danh thiếp.

Sơ dặn bọn tôi là từ giờ sơ chưa biết sơ Hằng trải ra sao, với lại sơ còn phải lo cho các em nhỏ hơn nên sơ chỉ có thể đứng nhìn bọn tôi rời xa sơ mà thôi, trong túi vải là một ít tiền, cùng một tờ danh thiếp, sơ dặn khi nào bọn tôi rơi vào bước đường cùng, cảm thấy không thể lo được cho mình cuộc sống tốt thì hãy gọi cho số điện thoại trong đó sẽ có người giúp đỡ bọn tôi… nhưng… sơ cũng dặn đi dặn lại là đừng nên tuỳ tiện gọi cho họ khi mà khả năng của mình vẫn có thể làm mọi việc…

Rồi bọn tôi chia tay nhau và rời đi, tôi và con Linh đi chung nhau vì bọn tôi thân nhau từ nhỏ đến lớn nên đâu thể rời nhau được.

Linh nó bằng tuổi tôi và cũng bị mẹ nó bỏ nó lúc vừa mới sinh ra. Ban đầu tôi và nó định sẽ cùng nhau tìm một thôn quê nào đó rời xa cái thành phố ồn ào này để tìm cảm giác bình yên nhưng suy đi tính lại mãi cuối cùng bọn tôi quyết định ở lại thành phố luôn và không cần phải đi đâu xa vì nơi này cũng gần như là quê hương của bọn tôi rồi, với lại ở thành phố này tìm công việc cũng dễ.

Những ngày kế tiếp chúng tôi quyết định thuê phòng trọ, hôm đầu chưa tìm được phòng vừa rẻ vừa đẹp ưng ý nên bọn tôi phải ngủ ở vỉa hè, may sau khu này an ninh tốt nên cả đêm trôi qua đối với bọn tôi thật nhẹ nhàng và bình yên.

Cũng may qua hôm sau thì tôi và Linh tìm được phòng theo tiêu chí của bọn tôi và cuối cùng sau đó là tìm kiếm việc làm.

Loading...