Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau ba ngày thức xuyên đêm thì đêm nay, vào lúc hai giờ sáng, nhóm nhân viên cũng đã hoàn thành công việc. Ai nấy đều giống gấu trúc, mắt thâm quầng.
Tuy đã khuya nhưng vẫn còn mấy tiếng nữa trời mới sáng nên ai cũng muốn về nhà, không ai muốn ngủ lại công ty nữa. Suy cho cùng, cái chòi xập xệ được gọi là nhà vẫn khiến họ thích hơn phòng nghỉ sang trọng dành cho nhân viên lưu trú.
- Vân Thanh có muốn về nhà không, chị sẽ đưa em về. – Trưởng phòng lên tiếng.
- Em sẽ ở lại ạ. – Cô đáp.
Cô không muốn ai phát hiện ra nơi cô đang sống là khu Trần Quân Nghị sống, nơi mà đất có thể được quy ra vàng. Cô cũng không đủ can đảm để xuống xe ở một khoảng cách quá xa nơi đó. Thời buổi bây giờ, tội phạm hoạt động ban ngày còn nhiều như nấm nữa là ban đêm.
Qua ngày mai, cô dù muốn dù không cũng phải quay lại và đối mặt với Trần Quân Nghị. Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Trịnh Khải: (Bác sĩ Trịnh Khải, tôi mong giữa chúng ta sẽ không có hiểu lầm. Tôi không hề có ý định cướp Trần Quân Nghị từ tay anh, tôi không có tình cảm gì với anh ấy, nếu không vì mẹ mình, tôi cũng sẽ không ở lại đó. Hai người rất đẹp đôi. Chúc hai người mãi bên nhau. Tôi cũng sẽ hủy liên lạc với anh sau tin nhắn này.)
Trịnh Khải đang xem hồ sơ bệnh án thì tin nhắn đến. Anh đọc đi đọc lại mấy lần vẫn thấy mơ hồ, không hiểu rõ lắm. Trần Quân Nghị không sợ anh cướp cô thì thôi, sao lại là anh sợ cô cướp Trần Quân Nghị chứ.
- Vãi nồi, cái cô này đang nghĩ gì thế? Trời ạ, mình thích phụ nữ mà. Mình thích cô ấy kia mà. Trời ạ.
Rất nhanh chóng, Trịnh Khải gọi cho Trần Quân Nghị, theo anh được biết thì hôm nay bạn mình có cuộc họp quan trọng với ban lãnh đạo công ty, dự kiến xuyên đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-35-hoa-giai-hieu-lam-1.html.]
Phía bên này, cuộc họp cũng vừa kết thúc sau khi mọi người đạt được các thỏa thuận. Trần Quân Nghị cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe và sải bước về văn phòng của mình.
- Chuyện gì vậy Trịnh Khải? – Anh hỏi, bàn tay còn lại xoa xoa khoảng trống giữa hai lông mày, những mong cơn đau đầu sẽ dịu bớt.
- Mau giải thích cảnh tượng trong phòng ngủ với em gái đi. Cô ấy vừa gởi cho tôi một tin nhắn rất kỳ lạ. Cô ấy chắc hẳn nghĩ là tôi và cậu đang yêu nhau. Bảo tôi và cậu rất đẹp đôi. Thật là mắc ói. Ai muốn ghép đôi với cậu chứ, tôi thà ghép với con mèo còn hơn. Còn nói gì mà cô ấy sẽ không cướp cậu khỏi tay tôi.
Lượng thông tin khổng lồ và khó hiểu khiến Trần Quân Nghị không kịp tiêu hóa.
- Nhưng cậu nói gì với cô ấy thì cô ấy mới nhắn thế chứ. Cậu đã nói gì? – Trần Quân Nghị hỏi.
- Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi đã lục lại trí nhớ nhưng không nhớ mình đã nói điều gì liên quan đến vấn đề đó. Tóm lại, mau giải thích đi.
Lúc này, ở tầng mười, mọi người đã thu dọn hồ sơ xong và lần lượt rời đi. Họ đã dự tính hôm nay sẽ xong nên ai cũng mang theo hành lý và để cạnh bàn làm việc.
Hạ Vân Thanh cũng đứng lên để về phòng. Thang máy đưa cô lên tầng trên cao. Đứng trong buồng kim loại lạnh lẽo, cô bỗng nhớ đến quá khứ lần nữa.
Ding!
Âm thanh vang lên kéo cô về thực tại. Bước chân ra hàng lang vắng bóng người, cô nhanh chóng tiến về căn phòng dành cho mình.