Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-09-24 15:39:58
Lượt xem: 81
"Cho em xem.", Nghê Hạ lập tức hưng phấn. Nói như vậy thì cô là người đầu tiên biết Weibo của Hoắc đại ảnh đế rồi.
Hoắc Thiệu Hàng lấy di động ra đưa cho cô, "Chẳng có gì cả."
Nghê Hạ mở ra xem, quả thật là chẳng có gì cả...
Tên Weibo là a789, chỉ gõ bừa. Số lần post: 0, người theo dõi: 0, có điều, người đang theo dõi là 2. Nghê Hạ click vào xem thì ngẩn người: Nghê Hạ, fan club của Nghê Hạ...
Cô trợn mắt kinh ngạc.
"Anh còn follow cả fan club sao?"
Mặt Hoắc Thiệu Hàng không đổi sắc, "Anh phát hiện ra, có những lúc fan rất giỏi, họ có thể làm ra mấy thứ anh thích, video của em chẳng hạn."
Nghê Hạ chớp chớp mắt, "..."
Đúng là, có chút kinh hãi.
Hoắc Thiệu Hàng thấy Nghê Hạ ngẩn ngơ nhìn mình thì nhếch môi cười, "Sao thế?"
"Không có gì, chỉ hơi ngạc nhiên thôi."
Hoắc Thiệu Hàng cụp mắt nhìn cô, "Thế thì báo đáp chút đi, nhỉ?"
Âm cuối uyển chuyển đầy mê hoặc khiến tim Nghê Hạ mềm nhũn ra, cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc, còn cự tuyệt làm sao được.
Hoắc Thiệu Hàng giơ ngón tay cái nhẹ nhàng chà qua môi cô, đầu ngón tay ấm áp hun nóng cả khuôn mặt cô. Cô vốn không phải là người dễ bị cám dỗ, nhưng với Hoắc Thiệu Hàng, dường như mọi sự tự chủ của cô đều về không.
Có lẽ cái này gọi là, sắc đẹp c.h.ế.t người...
"Nghe Thư Bạch nói, em đồng ý đóng phim của cậu ta à?", anh ghé lại rất gần cô, ánh mắt hun hút mê ly như ánh đèn chốn phồn hoa, rực rỡ lấp lánh như chứa cả bầu trời sao.
Nghê Hạ nhìn đến thất thần, mơ hồ đáp một tiếng.
Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày lại, đưa tay nâng cằm cô lên để anh có thể thấy rõ đôi mắt cô, "Chưa xem gì hết mà đã đồng ý diễn?"
"Anh ấy là người bạn anh tín nhiệm mà."
Hoắc Thiệu Hàng véo má cô, "Đọc thử kịch bản xem, nếu mà không thích thì cứ từ chối, đừng vì cậu ta là bạn anh mà phải nhận lời, hiểu chưa? Nếu cậu ta mà thích thì mời ai mà chả được, không cần lo hộ cậu ta."
Nghê Hạ mím môi cười, "Vâng."
Vừa dứt lời, cô liền nhận ra Hoắc Thiệu Hàng lại sán tới gần hơn, vành tai truyền đến cảm giác tê dại ươn ướt khiến cô hoảng hốt. Nghê Hạ rúc vào lòng anh, quay đi trốn tránh, "Buồn..."
Hoắc Thiệu Hàng hơi kéo giãn khoảng cách, giọng nói khàn đi rất nhiều, "Không được trốn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-86.html.]
Dứt lời, anh hôn lên môi cô, rồi ôm ghì cô vào lòng, chậm rãi đè cô xuống sô pha. Nghê Hạ bị anh trêu đến mơ màng như lọt vào biển sương, còn đâu chỗ mà trốn, chỉ có thể để mặc anh nắm quyền chủ đạo, từ phòng khách đến phòng ngủ...
Mê Thành chiếu được một tháng rưỡi, doanh thu đạt tới hai tỷ tư, thành tích dẫn đầu các phim nội địa được phát hành từ đầu năm đến giờ.
Mà trong một tháng rưỡi này, Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng cũng chụp xong ảnh quảng cáo cho Evili, sau đó cô nhập đoàn phim Chân tướng của Quý Thư Bạch.
Trong Chân tướng, Nghê Hạ đóng vai Thư Tiểu Sênh, một cô gái có thể nghe được suy nghĩ của người khác, còn Quý Thư Bạch vào vai anh cảnh sát Trình Duyệt bị tịch thu thẻ ngành và đang thất nghiệp. Câu chuyện kể về hành trình cùng đi tìm hiểu một âm mưu đen tối của cặp nam nữ chính, sau này hai người bắt tay phá giải rất nhiều vụ án rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Hai tuần sau khi nhập đoàn là đến lễ trao giải thưởng Kim X. Với một diễn viên mà nói, việc đoạt được giải là một vinh dự vô cùng lớn. Một tuần trước, Cảnh Tố nói với cô rằng cô cũng nhận được giấy mời, khả năng cô nhận được giải không cao, nhưng có thể đến được buổi lễ trao giải đã là một cơ hội rất tốt để xuất hiện trước công chúng rồi.
Trước khi bắt đầu buổi lễ, các diễn viên đều gặp nhau ở hậu đài. Lúc Nghê Hạ đến thì đã thấy rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ có mặt rồi, ai nấy đều vô cùng rạng rỡ, lấp lánh.
Gần đây Nghê Hạ khá nổi tiếng, thế nên lúc cô tiến vào, có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô, bất kể là người quen hay không quen đều tới chào hỏi.
"Nghê Hạ.", giọng nói quen quen, Nghê Hạ ngoảnh lại nhìn. Dương Văn diện một bộ váy dài màu vàng cam lả lướt đi tới, "Ấy, dạo này có vẻ khá nhỉ, chỗ nào cũng có tin tức của cô."
Nghê Hạ cong khóe miệng, sắc mặt điềm nhiên, "Dương Văn, đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu rồi.", Dương Văn cười đầy vẻ giả tạo, "Ừm... Hôm nay cô đến đây là làm gì hả?"
"Được mời đến."
"Ồ, tôi cũng nghĩ thế.", Dương Văn nhìn cô với vẻ đắc ý, "Chắc là cô chỉ đến để làm nền thôi."
"Nói như là, cô không đến để làm nền vậy.", Nghê Hạ nói một cách ý nhị, "Chẳng lẽ, cô đến để nhận giải?"
Dương Văn cười khẽ một tiếng, "Tôi với cô đương nhiên không giống nhau rồi."
"Ồ?"
"Nghê Hạ, em ở đây à, sao gọi điện thoại mà em không nghe?", đột nhiên Trâu Phương Diệc xuất hiện.
Dương Văn ngẩn người, sắc mặt thay đổi ngay lập tức. "Trâu Phương Diệc... Chào anh, chào anh, em là Dương Văn.", Dương Văn nở một nụ cười tươi rói.
Trâu Phương Diệc đi vào giữa Nghê Hạ và Dương Văn, sau đó giơ tay ra bắt tay Dương Văn, "Chào em."
"Em rất thích những tác phẩm trước đây của anh, em..."
"Nghê Hạ, em có nhìn thấy Tống Đình không?", Trâu Phương Diệc không để ý là Dương Văn vẫn còn đang nói chuyện, chuyển thẳng sang nói với riêng Nghê Hạ, "Thằng ranh này bảo đến sớm hơn anh, cuối cùng lại chẳng thấy bóng dáng đâu."
"Chắc là đang nói chuyện với ai đấy, bao nhiêu người thế này, để lát nữa anh ấy tự đến tìm mình đi."
"Ừ.", Trâu Phương Diệc im lặng một lát, đột nhiên hai mắt lại sáng rực lên, "Thiệu Hàng! Bọn tôi ở đây."
Nghê Hạ nhìn theo hướng Trâu Phương Diệc nhìn, quả nhiên thấy Hoắc Thiệu Hàng đứng cách đó không xa, đang nói chuyện với vài người. Nghe thấy tiếng Trâu Phương Diệc, anh nhìn về phía họ, lúc lướt qua Nghê Hạ, ánh mắt anh hơi khựng lại.
Hoắc Thiệu Hàng nói gì đó với người bên kia, sau đó sải bước đi về phía họ.