Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:19:53
Lượt xem: 200
Giọng nói trầm đục của Hầu Quang Trung phá vỡ bầu không khí thê lương. Mọi người lấy lại tinh thần, đây là trường quay phim, chứ không phải thành Cổ Hạ xa xôi...
"Được rồi, Thiệu Hàng với Nghê Hạ có thể đi nghỉ rồi.", Hầu Quang Trung không đánh giá nhiều, nhưng người hiểu thì đều biết, không chỉ trích, không uốn nắn chính là lời tán thưởng lớn nhất của ông.
Mà những người đứng chờ xung quanh đều ngây ngẩn, Nghê Hạ này... sao trước đây lại không biết cô có thể diễn tốt như vậy? Hơn nữa còn là một đúp ăn ngay?
Vừa rồi Lâm Ngộ Thành đã xong cảnh quay của mình. Lúc trước nhìn thấy Nghê Hạ xuất hiện ở trường quay, anh ta đã vô cùng kinh hãi, sau đó xem được diễn xuất của cô thì tâm trạng của anh ta phải dùng từ phức tạp để hình dung. Anh ta quen cô lâu như vậy, nhưng lại không hề biết cô có thể diễn tài đến vậy.
Đứng ở một bên khác, Thẩm Tòng Ngưng cũng có phần kinh ngạc. Cô ta hơi nhíu mày hỏi người trợ lý ở bên cạnh, "Chẳng phải em nói là cô ta diễn rất tệ sao?"
Người trợ lý đỏ mặt, "À... Theo như em biết thì là như thế, ai mà biết được là cô ta đã tiến bộ chứ."
Khi Hầu Quang Trung hô "cắt", Nghê Hạ đã nhanh chóng thu lại biểu cảm trên gương mặt. Cô khiêm tốn cúi đầu với mọi người.
Lúc Hoắc Thiệu Hàng đi ngang qua cô, anh đột nhiên dừng bước lại.
Anh vừa tới, tim Nghê Hạ bắt đầu nhảy chồm lên rồi. Hiện thực không giống khi đóng phim, khi diễn, cô có thể kéo tay anh, ôm anh, thậm chí hôn lên má anh, nhưng trong hiện thực thì... cô nói chuyện còn lắp bắp.
"Tại sao lại sửa chi tiết vốn có trong kịch bản?", Hoắc Thiệu Hàng hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú mà sắc bén.
Nghê Hạ biết anh đang nói đến cảnh hôn lên giọt nước mắt của anh, thật ra trong kịch bản vốn phải là hôn lên khóe môi anh.
Nghê Hạ nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ, cô khẽ nói, "Chuyện đó... Tôi thấy anh đột nhiên chảy nước mắt... Trong kịch bản chẳng phải cũng không có chi tiết này sao ạ?"
Đúng rồi, trong kịch bản không nhắc đến việc nam chính phải khóc, thế nên nếu Hoắc Thiệu Hàng không bùng nổ diễn xuất mà chảy nước mắt thì cô hẳn là sẽ hôn lên khóe môi anh rồi. Cũng không biết vì sao, lúc nhìn thấy giọt nước mắt của anh, trái tim cô lại nhói lên, thời khắc đó, cô chỉ biết rằng, anh không được rơi lệ, anh không được đau khổ.
Thế nên, cô muốn hôn lên giọt nước mắt của anh...
"Có phải không tốt không ạ?", Nghê Hạ nhìn vẻ đăm chiêu của Hoắc Thiệu Hàng mà lo lắng không biết hiệu quả có tốt hay không. Haiz, thật ra nếu để cho cô chọn lại lần nữa, cô muốn hôn lên môi anh cơ!
Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, nhớ lại vẻ mặt lưu luyến đầy si mê của cô khi ghé mặt lại đặt nụ hôn, "Không, hiệu quả rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-8.html.]
Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm, cong môi cười, "May quá, may quá."
Đôi mắt Hoắc Thiệu Hàng hiện lên vẻ khen ngợi, anh đi về phía phòng nghỉ.
Trong phòng khách sạn, Cảnh Tố nghiêm túc quan sát cô. Nghê Hạ lườm chị một cái, "Làm cái gì đấy? Còn không đi nghỉ đi?"
"Có thật là trước giờ em chưa từng đóng phim không?"
Nghê Hạ nói, "Chị em chắc là cũng nói với chị rồi, cả đại học lẫn lúc nghiên cứu sinh, em đều học hóa sinh và sinh học phân tử."
Cảnh Tố nhẩm lại cái tên chuyên ngành đó mà líu lưỡi, "Thế nên chị mới thấy lạ mà! Cho dù em là học sinh xuất sắc thì cũng đâu thể tự nhiên mà diễn tốt như vậy được. Trước đây chưa từng luyện à? Chị không tin."
Nghê Hạ cười, "Dù sao chỉ cần có thể thay Dĩ San giữ chắc cơ hội này là được rồi, chuyện khác chị không cần để ý."
"Nói thì nói thế, nhưng mà Nghê Hạ này, chị phát hiện ra em có năng lực hơn chị em đấy, hay là sau này em..."
"Dừng.", Nghê Hạ chặn lời chị đúng lúc, "Em muốn nghỉ ngơi, chuyện khác em không muốn nói nữa. Cảnh Tố, chị cũng đừng nghĩ gì nữa, chị phải nhớ cho kĩ, chị là quản lý của Hạ Dĩ San, không phải của em."
Cảnh Tố không còn lời nào để nói nên buồn bực rời khỏi phòng của Nghê Hạ.
Sau khi Cảnh Tố đi, Nghê Hạ mệt mỏi ngả xuống giường. Hôm nay quay vài cảnh, đạo diễn rất vừa lòng với biểu hiện của cô. Mà trong lòng Nghê Hạ cũng hiểu rõ, hôm nay cô rất vui, rốt cuộc cũng có ngày cô được thảo luận về diễn xuất với người khác.
Cảnh Tố nói, chị ấy không tin cô chưa từng học diễn xuất. Phải, trước đây cô đã từng học, mà người thầy vỡ lòng cho cô chính là bố cô, một nghệ sĩ nổi tiếng trong giới nghệ thuật.
Bố từng nói, tuy diễn xuất của Dĩ San không ổn nhưng Dĩ San lại có biểu hiện mãnh liệt và khát vọng muốn leo lên đỉnh cao, còn cô thì hoàn toàn phù hợp để trở thành một diễn viên. Thế nên trước đây cô mới học được rất nhiều điều từ bố. Có điều, sau này... bố có người khác từ trong chính giới giải trí ấy, phá tan hạnh phúc gia đình nhỏ của cô.
Vì bố là người của giới giải trí nên cả nhà rất ít khi ra ngoài ăn cơm, đi chơi. Mẹ hi sinh vì bố, trở thành người phụ nữ ít hạnh phúc nhất, mà khi đó, ngay cả sự hi sinh ấy cũng thành một sự châm chọc.
Cuối cùng, đương nhiên kết cục là ly hôn. Dĩ San theo bố, còn cô theo mẹ. Cô biết mẹ ghét giới giải trí, thế nên dù có thích, nhưng vì mẹ, cô lựa chọn bắt mình quên đi để bước chân lên con đường bình thản hơn.
Tính cách của cô và Hạ Dĩ San khác nhau rất nhiều. Hạ Dĩ San phóng khoáng, muốn làm gì thì làm, cả đời cô ấy phần nhiều là sống cho mình, thích ánh đèn rạng rỡ, vì thế đã không chút do dự mà theo bố. Vì cô ấy biết, chỉ có bố mới có thể dung túng cho sự phóng túng của mình. Còn cô, bề ngoài thoạt nhìn rất hờ hững, nhưng trên thực tế, cô cực kỳ mẫn cảm, thù cực dai. Cô không vô tâm vô phế như Hạ Dĩ San, cô vẫn luôn ghi hận chuyện bố có người khác mà chẳng cần đến gia đình, cô cũng đau lòng vì mẹ mãi mất đi thứ vốn thuộc về mình…