Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:28:30
Lượt xem: 98

Sắc trời dần chuyển tối, Cảnh Tố đến đoàn phim để xử lý những chuyện sau đó, còn cô bé trợ lý thì về khách sạn lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cô. Hiện giờ, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô.

 

Nghê Hạ lấy di động, gửi cho Hoắc Thiệu Hàng một tin nhắn: Em không sao, chỉ gãy xương thôi, đừng lo.

 

Hoắc Thiệu Hàng không trả lời, Nghê Hạ chờ một lúc thì thiếp đi.

 

Cảm giác chân không thể động đậy được thật sự chẳng dễ chịu chút nào, bình thường Nghê Hạ ngủ rất hay xoay tới xoay lui, gò bó thế này quá khó chịu.

 

Đang mơ màng ngủ, Nghê Hạ lại tỉnh dậy vì cảm giác khó chịu đó. Cô bực bội mở mắt, bật đèn đầu giường, lúc nhìn thấy bóng người trong quầng sáng nhạt, suýt chút nữa cô hét ầm lên.

 

"Sao anh lại..."

 

"Suỵt, cẩn thận y tá vào bây giờ.", Hoắc Thiệu Hàng ngồi ở mép giường, trên người mặc áo khoác dài, đầu còn đội mũ, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

 

Nghê Hạ kinh ngạc thốt lên, "Chẳng phải anh ở Bắc Kinh sao?"

 

Hoắc Thiệu Hàng cau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng, lo lắng, "Có đau không? Ngã từ trên ngựa xuống, chắc là sợ lắm."

 

"Vẫn ổn, thật đấy.", Nghê Hạ trả lời xong liền liếc nhìn đồng hồ, đang là bốn giờ sáng, "Sao anh lại đến đây?"

 

"Gọi điện thoại cho Cảnh Tố, biết tin em bị thương nên anh đến."

 

Chỉ một câu rất đơn giản, nhưng Nghê Hạ biết có bao nhiêu mệt nhọc. Anh đang quay phim, vội vội vàng vàng ra khỏi đoàn phim, chắc cũng cần thương lượng với đạo diễn, tối muộn đặt vé máy bay, đến nơi còn phải lái xe tới Hoành Điếm. Vốn dĩ đóng phim thôi đã đủ mệt rồi, như thế này nhất định càng mệt hơn.

 

"Tại Cảnh Tố luyên thuyên ấy, rõ ràng là không nghiêm trọng lắm, tự dưng lại đi kể như là em bị nặng lắm không bằng.", Nghê Hạ nhíu mày nói.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô bằng vẻ không tán đồng, "Gãy xương mà còn không nghiêm trọng, thế như thế nào mới gọi là nghiêm trọng?"

 

"Nhưng mà anh không cần phải đến, phiền phức ra."

 

"Em không mong anh đến à?"

 

"... Không phải."

 

"Sao lại không được chứ!", Hoắc Thiệu Hàng sờ đầu cô, "Nghe nói em bị ngã ngựa, anh thật sự rất lo lắng, không đến xem một cái anh không yên tâm."

 

Nghê Hạ vừa cảm động vừa áy náy. Cô lẳng lặng nhìn anh, trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

 

"Em nhắn tin mà anh không trả lời, có phải là lúc đấy đang trên máy bay không?"

 

"Ừ, lúc xuống máy bay thì thấy, nhưng mà khuya quá rồi nên không trả lời em."

 

"Ừm... Thế anh có mệt không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-61.html.]

"Hả?"

 

"Cả ngày phải quay phim, cả đêm lại đi đường dài, anh buồn ngủ không?"

 

"Không sao.", Hoắc Thiệu Hàng khẽ cong môi, "Hồi trước có lúc đi quay chỉ được ngủ hai ba tiếng, quen rồi."

 

Nghê Hạ mím môi, cụp mắt trầm mặc một lát. Đột nhiên cô dịch người sang bên cạnh, "Anh nằm xuống đi."

 

Hoắc Thiệu Hàng ngây người.

 

Nghê Hạ không dám nhìn anh. Bảo người ta cùng nằm với mình đúng là khó mở miệng thật, nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường, mà cái ghế sô pha thì không hợp với vóc người cao lớn của anh. Để anh mệt mỏi như vậy, cô đau lòng...

 

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dần mềm mại đi vài phần, anh nhẹ giọng nói, "Anh sợ động vào vết thương của em, để anh nằm sô pha được rồi."

 

Hoắc Thiệu Hàng nói xong liền đứng dậy, nhưng vừa xoay người đã bị kéo lại. Anh cụp mắt nhìn Nghê Hạ, ánh mắt cô lấp lánh nhưng lại kiên định một cách bất ngờ, "Không sao, giường rộng mà."

 

Lồng n.g.ự.c Hoắc Thiệu Hàng chấn động, dường như một nơi nào đó đang dần sụp đổ. Anh khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đáp, "Được."

 

Sau đó, anh cởi bỏ áo khoác và mũ, rồi nằm xuống cạnh Nghê Hạ.

 

Hơn bốn giờ sáng, ngoài trời vẫn tối om. Hoắc Thiệu Hàng nghịch đèn đầu giường, thế nên Nghê Hạ không nhìn rõ gương mặt anh cho lắm, cũng chính vì vậy, cô mới dám thong thả nói, "Vốn định bảo anh về khách sạn nghỉ, nhưng mà... em không nỡ, em ích kỷ, muốn anh ở đây với em..."

 

Có lẽ là vì bị thương nên mới tỏ vẻ yếu đuối, cũng có lẽ vì người trước mặt đây là người cô tin tưởng, thế nên cô nói ra một câu như vậy. Đổi là trước đây, cô không phải người có tính ỷ lại như thế.

 

Nghê Hạ nói xong liền nhắm hai mắt lại, trong bóng đêm, cô cảm nhận được Hoắc Thiệu Hàng tiến tới gần mình, rồi anh hôn lên trán cô. Cô cũng nghe thấy anh nói, "Anh rất thích sự ích kỷ của em, Nghê Hạ, anh muốn em ích kỷ như thế."

 

Hai ngựa dựa sát vào nhau, dần chìm vào giấc ngủ. Gần bảy giờ, Nghê Hạ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Hoắc Thiệu Hàng, cô không nhịn được bèn cong môi cười.

 

Nghê Hạ giơ tay nhẹ nhàng vẽ theo đường cong khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hàng.

 

Cái mũi, môi, cằm...cả hàng mi dài rậm nữa. Thượng Đế đúng là không công bằng, sao lại cho người này gương mặt đẹp như vậy, Nghê Hạ bĩu môi, chẳng trách mà có cả đống phụ nữ già trẻ muốn sinh con cho anh.

 

"Ngắm đủ chưa?", người rõ ràng đang nhắm mắt lại đột nhiên bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình.

 

Nghê Hạ hoảng sợ, "Anh tỉnh rồi à?"

 

"Vừa mới tỉnh thôi.", Hoắc Thiệu Hàng mở mắt, cười nhìn cô.

 

Nghê Hạ à một tiếng, "Sao không ngủ thêm một lúc nữa đi, dù sao thì giờ này y tá vẫn chưa đến đâu."

 

"Bệnh nhân còn tỉnh rồi, người đi thăm bệnh nhân sao có thể ngủ tiếp được nữa.", Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Đói không, muốn ăn gì?"

 

"Không đói, chỉ hơi khát thôi."

 

"Ừ.", Hoắc Thiệu Hàng ngồi dậy, rót một cốc nước đưa cho cô, "Uống đi."

Loading...