Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:39:53
Lượt xem: 129

Lúc Nghê Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au đến đáng sợ. Cô thấy Hoắc Thiệu Hàng đứng ngây người tại chỗ, bèn nói xin lỗi rồi đi vòng qua anh.

 

Cô không biết anh có nghe được gì không, hoặc có lẽ anh chỉ vừa đúng lúc đi đến đây. Hiện giờ Nghê Hạ không quan tâm được nhiều như vậy, cô muốn chạy trốn khỏi nơi phù hoa này, chỉ muốn yên lặng một mình.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng Nghê Hạ mà giật mình. Vừa rồi anh cảm thấy sắc mặt Nghê Hạ khác thường thế nên không yên tâm, sợ cô ở ngoài bị lạnh, anh định cầm áo khoác ra cho cô mặc. Lúc đi ra ban công, anh thấy Hạ Tông Nguyên đi trước mình. Hoắc Thiệu Hàng không nghĩ nhiều, anh giơ tay định vén rèm ra, nhưng đúng lúc nghe thấy Hạ Tông Nguyên gọi một tiếng "Tiểu Hàm", anh lập tức khựng lại.

 

Đoạn đối thoại giữa Hạ Tông Nguyên và Nghê Hạ anh nghe không sót một câu nào. Hoắc Thiệu Hàng kinh ngạc đến quên cả những gì muốn nói. Trước giờ anh không ngờ, con gái của Hạ Tông Nguyên, cô bé đáng yêu lanh lợi đó, ấy thế mà lại gia nhập giới giải trí, lại xuất hiện cạnh anh, hơn nữa lại là Nghê Hạ!

 

Khoảnh khắc Nghê Hạ lao vào mình, trong đầu anh có muôn vàn suy nghĩ.

 

"Hình như mẹ em đến rồi, anh đi trốn với em đi, em không uống thuốc..."

 

"Ừm, em nghe anh, em lúc nào cũng nghe anh."

 

"Có phải anh quên em rồi không?... Anh nói cho em biết, có phải anh quên em rồi không?"

 

...

 

Hôm đó uống say, cô mơ mơ màng màng nói ra. Lần mới gặp, anh nghe thấy cô nói, nhân vật anh đóng mà cô thích nhất là Tả An, chàng cảnh sát chính trực, cứng đầu. Anh biết cô không thật sự ham thích cơ bụng tám múi như cô nói đùa, nhưng anh không thể ngờ rằng, đó là vì anh từng nói với cô, ước mơ ban đầu của anh là làm cảnh sát.

 

Thì ra là thế, thì ra cô vẫn luôn nhớ đến anh. Còn anh thì sao? Ngay cả một chút cũng không nghĩ ra.

 

Lồng n.g.ự.c Hoắc Thiệu Hàng như bị ai đó bóp nghẹt, anh nói không rõ nổi đây là cảm giác gì. Vậy mà anh lại có tình cảm với cô bé từng quấn quýt lấy mình...

 

Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, vậy mà, số mệnh lại đưa họ đến gần nhau.

 

Nghê Hạ ngồi ở một góc cầu thang vắng vẻ trong trang viên, vùi đầu vào khuỷu tay. Lúc này, huyệt thái dương của cô không ngừng giần giật, Hạ Tông Nguyên, Khâu Anh Tử, Hoắc Thiệu Hàng...

 

Từng bước, từng bước, khiến cô trở tay không kịp.

 

Vốn định đi về trước, nhưng nghĩ đến cả đám phóng viên ở ngoài, cô lại không lái xe, đợi Cảnh Tố cũng phải một lúc nữa, vì thế Nghê Hạ thở dài, ngồi phịch xuống bậc thang.

 

Bên ngoài hơi lạnh, có điều cô cũng quen rồi. Đột nhiên, cảm giác ấm áp bao phủ. Nghê Hạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đứng trước mặt mình, anh giúp cô choàng áo khoác vào.

 

Nghê Hạ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hoắc Thiệu Hàng khoác áo cho mình, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt mình.

 

"Không lạnh sao?", giọng nói của anh giữa trời đêm yên tĩnh nghe lại càng giàu từ tính hơn.

 

Nghê Hạ lắc lắc đầu.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô, "Mắt đỏ thế này, khóc à?"

 

Nghê Hạ lại lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-47.html.]

 

Hoắc Thiệu Hàng khẽ thở dài một hơi, tạm dừng một lát rồi mới nói, "Tiểu Hàm, tại sao không nói sớm cho anh biết?"

 

Cả người Nghê Hạ run lên. Cái tên này, cái tên này...trước đây cô không hề dám hi vọng lại nghe được từ miệng anh. Nhưng hiện tại, anh lại gọi cô như khi còn nhỏ.

 

Nghê Hạ mở to mắt nhìn anh, "Anh... nghe thấy à?"

 

"Nếu không phải anh vô tình nghe thấy, em định cứ giấu anh mãi sao?", Hoắc Thiệu Hàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

 

Sắc mặt Nghê Hạ kém hẳn, "Dù sao thì anh cũng quên em rồi, em nói hay không có gì khác nhau đâu."

 

Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt, ngay sau đó nhẹ nhàng cười, "Giận à? Đang trách anh sao?"

 

Thế mà còn cười được! Nghê Hạ bực bội, cô quay đầu đi không nhìn anh nữa, "Em không giận, anh là người bận rộn, em thì chỉ là con oắt con, em có tồn tại hay không anh để ý làm gì."

 

Khó chịu lại đầy vẻ giận dỗi, Hoắc Thiệu Hàng nghe mà vừa buồn cười vừa đau lòng. Anh đưa tay xoay mặt cô lại, để cô có thể nhìn vào mắt mình.

 

Hoắc Thiệu Hàng nghiêm mặt nói, "Anh chưa từng quên em, Hạ Dĩ Hàm."

 

Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt anh. Trong im lặng, Nghê Hạ nghe thấy tim mình đang đập thình thịch.

 

Anh nói, trước giờ anh chưa từng quên cô.

 

Nghe thấy câu đó, cô mềm lòng. Nỗi ấm ức bao năm chỉ có thể nhìn thấy hào quang của Hoắc Thiệu Hàng qua internet dần tiêu tan. Tất cả, vậy mà chỉ cần anh nói một câu, anh chưa từng quên cô.

 

Nghê Hạ hít mũi, cúi thấp đầu.

 

Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy, "Cẩn thận cảm lạnh đấy, vẫn nên vào trong đi."

 

Nghê Hạ ngẩng đầu, không nói lời nào.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương lại khó xử của cô thì mềm lòng. Anh cho rằng cô vẫn còn đang giận mình, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hẳn, "Sao thế?"

 

"... Chân tê rồi."

 

Nghê Hạ đứng ở cửa, Hoắc Thiệu Hàng phát hiện cô không theo kịp liền quay đầu lại nhìn cô, "Không muốn vào à?"

 

"Em muốn ra ngoài.", Nghê Hạ nhìn ra ngoài trang viên, rồi lại nói, "... Thôi, vào trong thì hơn."

 

"Từ từ.", đột nhiên, Hoắc Thiệu Hàng giữ chặt Nghê Hạ lại, "Anh đưa em đi."

 

"Dạ?"

 

Mười mấy phút sau, Hoắc Thiệu Hàng đã lái một chiếc xe chở Nghê Hạ trên đường cái.

Loading...