Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-09-10 22:05:32
Lượt xem: 128
Nghê Hạ nhíu mày, cô còn định nói thì đầu bên kia đã cúp máy. Cảnh Tố thấy cô ngây ra thì vội vàng hỏi, "Cậu ta bảo sao?"
"Anh ta nói anh ta nghĩ là em sẽ không mong mọi chuyện được làm sáng tỏ.", Nghê Hạ nhìn Cảnh Tố, "Ý anh ta là em mong dựa vào anh ta mà tăng độ nổi tiếng sao?"
Cảnh Tố ra chiều suy tư, "Thật ra chị cũng định nói là, nếu Lâm Ngộ Thành đồng ý, chuyện này không cần làm cho ra nhẽ cũng không tồi, bây giờ em đang cần được tăng mức độ nổi tiếng."
"Cảnh Tố.", giọng của Nghê Hạ thoáng ý cảnh cáo.
Cảnh Tố cười, "Được rồi, chị biết là em không muốn rồi. Nhưng mà Lâm Ngộ Thành có suy nghĩ đó cũng là bình thường, vì Nghê Hạ mà cậu ta quen là người như vậy đấy. Trước đây chị gái em vô cùng muốn được công khai quan hệ với Lâm Ngộ Thành, chỉ tại con bé lo Lâm Ngộ Thành bị ảnh hưởng nên vẫn cứ giấu thôi."
Nghê Hạ, "Nhưng mà, em đã nói rõ ràng với Lâm Ngộ Thành rồi, em không còn là Nghê Hạ trước kia nữa, hiện giờ em sẽ không dựa vào scandal để nổi tiếng, vậy mà sao anh ta lại cảm thấy em không muốn mọi chuyện được sáng tỏ?!"
Sau khi nghe xong, Cảnh Tố nhìn cô với vẻ mặt rất quái dị, "Nghê Hạ, có khi nào có khả năng là, bản thân Lâm Ngộ Thành không muốn làm rõ mọi chuyện không?"
Nghê Hạ, "..."
Buổi chiều phải đến đoàn phim, Nghê Hạ cảm nhận có nhiều ánh mắt nhìn mình chăm chú, mà những ánh mắt đó hầu hết là vì scandal nổ ra sáng nay. Nghê Hạ không quan tâm, đi thẳng vào phòng hóa trang.
"Hi hi, Nghê Hạ, đến rồi à!", Trâu Phương Diệc đã thay xong trang phục, đang bắt chéo chân ngồi nhàn nhã trên ghế sô pha. Nghê Hạ gật đầu chào. Trâu Phương Diệc lại nói, "Anh đọc tin của em với Lâm Ngộ Thành rồi, trai tài gái sắc ghê."
Bước chân Nghê Hạ khựng lại, cô quay đầu liếc xéo anh ta một cái, "Tin linh tinh mà anh cũng tin à?"
"Ơ, thế là giả à, xem ra anh vẫn còn cơ hội rồi.", Trâu Phương Diệc cợt nhả nói.
Nghê Hạ mặc kệ anh ta, "Fan của anh mà biết bình thường anh cợt nhả như thế này, chắc tình yêu màu hồng hóa thành đen hết đấy."
Trâu Phương Diệc nhún vai, rồi đứng dậy đuổi theo Nghê Hạ, "Nếu fan của anh mà biết anh có bạn gái xinh đẹp như thế này, nhất định sẽ lũ lượt chúc phúc cho anh."
Nghê Hạ trừng mắt lườm anh ta một cái, coi như cô biết thế nào gọi là tự thân thiết rồi, Trâu Phương Diệc chính là kiểu người như vậy, mới quen có vài ngày mà đã đùa dai như đỉa rồi.
Trâu Phương Diệc khoác một tay lên vai Nghê Hạ, nói chuyện như thể anh em tốt, "Sushi em ăn trưa hôm qua mua ở đâu đấy, để anh bảo trợ lý đi mua?"
"Anh hỏi Cảnh Tố đi, chị ấy mua.", Nghê Hạ tùy ý đáp.
Trâu Phương Diệc "ừ" một tiếng, tay vẫn để trên vai cô. Nghê Hạ muốn đi hóa trang, giơ tay hẩy cái móng giò của anh ta xuống, nhưng vừa xoay người thì cô chợt sững sờ.
Hoắc Thiệu Hàng từ cửa đi vào phòng hóa trang. Nhìn đôi nam nữ thân mật đứng chung một chỗ, ấn đường anh thoáng nhíu lại, tầm mắt anh dừng trên bàn tay đang khoác vai Nghê Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-38.html.]
Còn Nghê Hạ thì lại có cảm giác hoàn toàn bất ngờ, ấy thế mà cô lại gặp Hoắc Thiệu Hàng ở trường quay, quan trọng là, Hoắc Thiệu Hàng không phải là diễn viên của đoàn này.
Trâu Phương Diệc cũng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng và trợ lý của anh đến, anh ta nhướng mày, vui mừng bước tới, "Thiệu Hàng, sao cậu lại đến đây?"
"Có việc tới Hoành Điếm, nhân thể đến thăm đoàn.", Hoắc Thiệu Hàng liếc Nghê Hạ một cái, "Có chút đồ ăn, Tiểu Nguyên, đặt lên bàn đi."
Trợ lý của Hoắc Thiệu Hàng nghe thấy thế liền đặt hai túi to xuống bàn.
Trâu Phương Diệc không hề tỏ ra khách sáo, "Thăm tôi hay là thăm đạo diễn hả? Nhiều đồ ăn thế này, cảm ơn nhé."
Hoắc Thiệu Hàng không đáp, chỉ liếc Nghê Hạ thêm lần nữa, "Lại đây uống ly cà phê đi."
Nghê Hạ hơi tránh ánh mắt anh, mãi không nhấc chân lên đi. Trâu Phương Diệc uống một ngụm cà phê rồi quay đầu nhìn về phía Nghê Hạ, "Này, em làm gì đấy, lại đây ăn đi, đồ ăn do Hoắc công tử lừng lẫy mang đến đấy."
Nghê Hạ hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh bước đến rồi ngồi xuống.
Trâu Phương Diệc giơ tay đưa cho cô một cốc, "Này."
Nghê Hạ vừa định nhận lấy, thì đột nhiên, một bàn tay chặn lại, sau đó giọng nói điềm đạm của Hoắc Thiệu Hàng vang lên, "Uống cái này đi, mocha."
Nghê Hạ ngơ ngẩn quay đầu nhìn anh. Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ, "Không phải thích uống vị này sao, đổi rồi à?"
Trong nháy mắt, tim Nghê Hạ như nhảy lên một nhịp, cô nhận lấy cốc cà phê Hoắc Thiệu Hàng đưa, "Cảm ơn anh."
Trâu Phương Diệc ngồi im lặng ở một bên, tầm mắt của anh ta đảo liên tục giữa Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ, ánh mắt nghi hoặc dần ra chiều mờ ám, "Diễn mãi, không phải là cậu thăm tôi, cũng không phải thăm đạo diễn, mà là thăm nữ chính của bọn tôi."
Nghê Hạ suýt nữa phun ngụm cà phê trong miệng ra.
Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hàng không có chút d.a.o động nào, anh vẫn trầm ổn, ung dung như thường ngày, "Có ăn rồi còn không được à, sao lắm lời vậy?"
Trâu Phương Diệc cười ha hả, "Được, được, được, tôi ngậm miệng, tuyệt đối không lắm lời."
Nghê Hạ há miệng thở dốc, "Anh hiểu lầm rồi..."
Trâu Phương Diệc liếc xéo cô, "Chẳng trách em bảo em với Lâm Ngộ Thành không có gì, thì ra là có người tốt hơn ở bên cạnh rồi."
Nghê Hạ không biết phải nói gì, đành quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hàng mong anh giải thích. Nhưng người kia nghe thấy thế cũng chẳng có phản ứng gì cả. Nghê Hạ thức thời ngậm miệng lại, thôi được rồi, đúng sai thế nào rồi sẽ tự rõ, chắc Hoắc Thiệu Hàng cũng không để tâm chuyện này. Với lại, sao anh có thể đến thăm riêng cô chứ!... Nghê Hạ nhìn cốc cà phê mocha trong tay. Lúc đóng Mê Thành, cô luôn mua vị này, anh nhớ được là cô đã vui lắm rồi.