Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-09-09 19:46:15
Lượt xem: 132
Quả nhiên, sau khi Dương Văn diễn xong, Phạm Khuê Ân không chỉ gật đầu khen ngợi như ba người trước, mà còn thêm mấy câu đánh giá. Dương Văn khiêm tốn đứng nghe Phạm Khuê Ân nhận xét, nhưng lúc quay về chỗ, nét mặt nhìn Nghê Hạ thay đổi nhanh hơn lật sách, trông vừa đắc ý vừa vênh váo.
Cuối cùng cũng đến lượt Nghê Hạ. Cô đặt tờ kịch bản trong tay xuống, đi đến trước mặt Phạm Khuê Ân rồi cúi đầu chào, "Chào đạo diễn, tôi tên là Nghê Hạ."
"Ừ, bắt đầu đi.", Phạm Khuê Ân không nói nhiều lời. Đầu tiên, anh ta cẩn thận đánh giá ngoại hình của Nghê Hạ. Một nữ chính đương nhiên cần diễn xuất làm trọng, nhưng vẫn cần đến nét duyên với khán giả, mà gương mặt xinh đẹp rõ ràng là lợi thế hơn mấy phần. Cô gái trước mặt đây khí chất phải nói là xuất chúng, tạo cho người ta một cảm giác tĩnh lặng như nước. Nữ chính Lâu Dật Kiều của Đế Hoàng Huyết mang nét tính cách bình tĩnh, ung dung, nếu để hình dung một cách chân thực, thì Nghê Hạ quả thực rất thích hợp.
Nhưng có điều, ở phần sau của câu chuyện, Lâu Dật Kiều thể hiện ra bên ngoài một mặt tàn nhẫn, lạnh lùng, nàng là cô gái điềm đạm, tĩnh lặng, cũng là hậu duệ đầy kiêu hãnh của bậc đế vương. Gương mặt của Nghê Hạ quá thanh tú, tạo cảm giác không vương khói bụi trần gian, có lẽ cũng không hẳn là thích hợp.
Lại nói, trong lòng Phạm Khuê Ân có định nghĩa rất rõ ràng về phương diện diễn xuất. Trong bốn người diễn trước, người hợp ý anh ta nhất là Dương Văn. Tuy gương mặt của cô ta có phần yêu mị, nhưng biết cách hóa trang thì có thể thay đổi được dung mạo.
Trước đây Phạm Khuê Ân từng nghe nói đến Nghê Hạ, kĩ thuật diễn của cô thế nào, anh ta cũng biết, lần này đồng ý để cô đến thử vai hoàn toàn là vì cô từng tham gia bộ phim điện ảnh của Hầu Quang Trung. Nếu bộ phim thành công, Nghê Hạ cũng sẽ nổi tiếng, và người đại diện Cảnh Tố của cô cũng dựa vào chính cái lý này để xin được cơ hội thử vai cho Nghê Hạ.
Trong đầu Phạm Khuê Ân đã bắt đầu nghĩ nên chế tác hình ảnh Dương Văn như thế nào, vậy nên khi Nghê Hạ ôm người thế vai Tô Diệp Bạch vào lòng, anh ta vẫn chưa để ý đến.
Nghê Hạ thở nhẹ ra một hơi, bất giác nhìn lướt qua Hoắc Thiệu Hàng, lại không ngờ người đó cũng đang nhìn mình không chớp mắt. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, thậm chí còn có phần lạnh nhạt, nhưng cô lại nhìn thấy sự cổ vũ trong ánh mắt anh. Nghê Hạ giật mình, vội vàng điều chỉnh tầm mắt, nhanh chóng đi vào trạng thái của vai diễn.
Phạm Khuê Ân có phần hờ hững nhìn cô gái trước mắt, nhưng chưa quá mười giây, anh ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, người hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt tập trung vô cùng.
Nói thế nào về sự thay đổi của cô gái này nhỉ? Một giây trước, cô vẫn còn khiêm tốn nhìn anh ta, mà chỉ trong một giây cô cúi đầu nhìn người đàn ông trong lòng, thì ánh mắt đã hóa thành xót thương và tuyệt vọng. Cảm giác đau đớn đó cùng với tiếng nghẹn ngào nức nở của cô đánh thẳng vào tim mọi người có mặt.
"Tô Diệp Bạch, chẳng phải chàng sống là vì ta sao, chẳng phải chàng là người bảo vệ Đế Hoàng Huyết sao?... Tại sao chàng lại chết?... Ta không cho phép, sao chàng có thể c.h.ế.t được?... Chàng không còn nữa, ta lấy ai để bắt nạt nữa, rồi ai sẽ cùng ta ngắm mây ngắm biển nữa?... Chàng không còn, ta còn tính kế bàn mưu gì nữa...Chàng không còn, lúc mệt, ta phải làm sao đây?..."
Đoạn thoại này, cả bốn người trước đều đã nói, ai nấy đều đỏ mắt, hai hàng lệ tuôn trào, cảm xúc thương tâm vô cùng rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-34.html.]
Nhưng một đoạn không dài lại được Nghê Hạ nói ngắt quãng ra, rõ ràng cô không rơi nước mắt, mà lại khiến Phạm Khuê Ân có thể đau cùng nỗi đau của cô.
Đôi mắt Nghê Hạ trống rỗng, vô hồn, đong đầy nỗi tuyệt vọng khiến người khác nghẹn lòng, lại dễ dàng khiến người khác cảm nhận được nỗi bi thương đến tận cùng.
Nghê Hạ chậm rãi buông "Tô Diệp Bạch" ra, chậm rãi quay đầu về phía một đám người. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô đột nhiên trở nên sắc nhọn, như con thú hoang đang trong cơn phẫn nộ, khiến ai nhìn thấy cũng phải rét lạnh.
"Giờ khắc này, ta vĩnh viễn sẽ không quên.", Nghê Hạ trở thành Lâu Dật Kiều trong kịch bản, có được dòng m.á.u tôn quý, nhưng lại không bảo vệ được người yêu mình, "Có một ngày, ta sẽ đoạt lại thiên hạ này! Mà các ngươi, tất cả sẽ phải trả một cái giá lớn cho tất cả mọi chuyện ngày hôm nay!"
...
Từ nỗi đau thương đến khi thay đổi khí phách, tự nhiên mà rất kinh tâm động phách. Lúc cô dùng giọng điệu lạnh lùng hạ lời thề, Phạm Khuê Ân hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn đánh giá cô quá thanh tú. Kĩ thuật diễn của cô hoàn toàn có thể xóa bỏ trở ngại về ngoại hình, dung mạo thanh tú lúc này không hề khác xa hình tượng đế vương cao ngạo.
Nói xong một câu cuối cùng, diễn xong một cử chỉ cuối cùng, Nghê Hạ thu lại cảm xúc, dường như tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là mây khói thoáng qua, căn bản không phải là cô.
Nghê Hạ lễ phép cúi đầu với Phạm Khuê Ân, "Cảm ơn đạo diễn."
Phạm Khuê Ân mất một lúc không phản ứng kịp, anh ta khẽ ho một tiếng, "Ừ, được rồi. Mọi người đều diễn không tồi, tôi rất hài lòng... Thiệu Hàng, ông cảm thấy thế nào?"
Câu hỏi này khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoắc Thiệu Hàng, ngoại trừ Nghê Hạ.
Hoắc Thiệu Hàng không trả lời thẳng câu hỏi của Phạm Khuê Ân, mà ánh mắt anh rơi trên người Nghê Hạ, "Nghê Hạ, mới mấy ngày không gặp, kĩ thuật diễn của em lại tốt hơn rồi."
Ngoài Dương Văn và Phạm Khuê Ân ra, không ai biết Nghê Hạ tham gia phim điện ảnh Mê Thành. Thế nên, lúc Hoắc Thiệu Hàng nói chuyện bằng vẻ thân thiết với Nghê Hạ, thì đám Kim Hiểu, Đường Kỳ lập tức nhìn cô một cách đầy hâm mộ. Mà ánh mắt của Dương Văn, phải dùng từ tẩm độc để hình dung.