Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-09-09 16:15:30
Lượt xem: 134
Vòng tay thì ấm áp, chỉ có lớp vải của chiếc áo là lạnh lẽo. Nghê Hạ mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
"Uống nhiều quá à?", giọng nói hơi lạnh lùng, phảng phất có mùi rượu vang đỏ.
Nghê Hạ tóm lấy áo khoác của người đó, rồi chật vật ngẩng đầu lên.
"Hoắc... Hoắc Thiệu Hàng.", Nghê Hạ "ợ" một cái, "Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Thiệu Hàng nâng cô dậy, nhưng Nghê Hạ gần như không thể đứng vững được nữa, nhào về phía trước nhân thể đẩy cả anh vào vách tường phía sau, "Anh đúng là... Hoắc Thiệu Hàng sao?"
Xem ra là say rồi, Hoắc Thiệu Hàng không biết phải làm sao, "Là tôi. Cũng giống em thôi, chỉ là ra hít thở không khí trong lành, không ngờ lại thấy em đang lảo đảo ở đây."
Nghê Hạ nghe thấy anh nói vậy thì khẽ cười, "Thế thì có phải đã chứng minh là, chúng ta rất có duyên không? Anh xem, hôm nay chúng ta ăn mặc giống nhau này, à... hơi hơi giống áo đôi đấy nhé."
Hoắc Thiệu Hàng cụp mắt nhìn cô gái trong lòng. Vì say nên trên đôi má trắng nõn của cô hiện lên hai vầng mây ửng hồng, lúc này, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không ung dung điềm đạm như ngày thường, mà nhiều hơn cả là vẻ mị hoặc chỉ người phụ nữ trưởng thành mới có, diễm lệ vô cùng.
Anh như bị mê hoặc mà nhìn mất vài giây, nhưng sự phong độ vốn có nhắc anh phải tránh đi.
"Em say rồi, để tôi gọi trợ lý đưa em về."
"Về? Em không về.", Nghê Hạ nhíu mày, bàn tay tóm áo anh càng chặt hơn, "Vất vả lắm em mới tìm được anh, em không về, cũng không muốn về."
Lời nói mờ ám mà thẳng thắn, Hoắc Thiệu Hàng không biết là do cô say nên nói lung tung, hay là cô thật sự nghĩ thế, nếu không nhầm, thì cô vẫn luôn nói mình là fan của anh.
Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng không nói gì thì liều mạng kiễng chân lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Hoắc Thiệu Hàng, có phải anh quên em rồi không?... Anh nói cho em biết, có phải anh quên em rồi không?"
"Nghê Hạ..."
"Suỵt! Anh đừng nói.", Nghê Hạ chặn lời anh, bỗng nhiên mở to hai mắt, "Hình như mẹ em đến rồi, anh trốn với em đi, em không uống thuốc đâu..."
Hoắc Thiệu Hàng chỉ coi như cô đang nói linh tinh sau khi say, nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu trẻ con của cô, trái tim anh lại mềm nhũn một cách kỳ cục. Cô dựa vào lòng anh, mà dường như trong một khoảnh khắc, có một tiếng nói trong đầu anh bảo anh đừng buông tay...
Có lẽ, anh cũng say rồi.
"Được, chúng ta đi trốn, em ngoan nào.", Hoắc Thiệu Hàng cong môi, giơ tay vén lọn tóc lòa xòa của cô lên.
"Ừm, em nghe anh, em lúc nào cũng nghe anh hết.", Nghê Hạ thỏa mãn nhìn anh, nhìn hàng mi dài của anh, nhìn đôi mắt hun hút, nhìn sống mũi cao thẳng của anh, nhìn cả... bờ môi anh nữa.
Là vì nghi hoặc, hay là do trái tim thúc giục? Nghê Hạ mơ hồ tiến lên theo sự chỉ dẫn của ý thức...
Xúc cảm thơm ngọt, mềm mại truyền đến bờ môi, Hoắc Thiệu Hàng không ngờ tới nên cũng không tránh kịp. Đến lúc anh phản ứng lại được thì cô gái trong lòng đã ngả đầu mê man rồi.
Cảm giác chỉ trong nháy mắt, nhưng lại như lâu thật lâu.
Hoắc Thiệu Hàng nheo mắt nhìn Nghê Hạ ngoan ngoãn ngủ. Bề ngoài anh vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không thôi rung động, như một mặt biển, nhìn thì tưởng sóng yên bể lặng, nhưng phía dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-31.html.]
Người khơi mào không biết mình đã làm ra chuyện gì, đã trêu chọc ai, cứ thế nhắm mắt ngủ say như chết.
Hoắc Thiệu Hàng khẽ bật cười, cố gắng bỏ qua chuyện mình bị một cô bé cưỡng hôn. Thật sự hôn! Ổn định cảm xúc xong, anh móc di động từ trong túi của cô ra, tìm được một dãy số trong nhật ký cuộc gọi.
"Anh Hoắc.", Cảnh Tố và cô bé trợ lý chạy lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi trợn mắt há miệng.
Vừa rồi Cảnh Tố nghe thấy tiếng Hoắc Thiệu Hàng trong điện thoại của Nghê Hạ thì chị đã vô cùng kinh ngạc rồi, mà giờ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đỡ lấy Nghê Hạ đang say không biết gì thì lại càng thoải mái.
"Cô ấy uống nhiều quá, đưa cô ấy về đi."
"À, được ạ.", Cảnh Tố cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đón Nghê Hạ từ tay Hoắc Thiệu Hàng, cô bé trợ lý đứng bên cạnh cũng tiến lên hỗ trợ.
"Khi nào về nhớ pha cho cô ấy chút đồ uống giải rượu, nếu không sáng mai dậy sẽ đau đầu lắm đấy.", Hoắc Thiệu Hàng thong thả dặn dò, nói xong, anh đi xuống luôn.
Cảnh Tố và cô bé trợ lý nhìn nhau.
Trợ lý: Chị Cảnh Tố, từ lúc nào mà Nghê Hạ với anh ấy lại... thân thiết đến thế?
Cảnh Tố: Chị cũng không rõ nữa.
Trợ lý: Hai người này, có mờ ám.
Cảnh Tố: Luyên thuyên, bịt kín cái mồm vào, biết chưa!
Trợ lý: Không thành vấn đề!
Lúc Nghê Hạ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cô ngồi dậy, đầu còn hơi váng vất.
Ấy... Cô về nhà thế nào vậy? Cô nhớ tối hôm qua còn đang uống rượu, uống đến lúc mơ mơ màng màng. Thôi, chắc chắn là Cảnh Tố đến đón cô rồi.
Nghê Hạ xoa xoa huyệt thái dương. Đột nhiên, có một vài hình ảnh đứt quãng hiện ra trong đầu, cô khựng lại, sau đỏ cả mặt đỏ bừng.
Ở một góc hành lang tối om, cô ngã vào lòng Hoắc Thiệu Hàng, sau đó còn hôn anh nữa! Hình như cô còn nói rất nhiều điều, mà hình như Hoắc Thiệu Hàng cũng trả lời cô một cách cực kỳ dịu dàng...
Nghê Hạ nhìn trần nhà đến ngây ngốc. Sao hôm qua cô lại mơ như thế nhỉ? Nhưng mà phúc lợi như thế... cũng thích quá đi!
"Tỉnh rồi à?", Cảnh Tố mở cửa tiến vào, trên tay cầm một cốc sữa nóng.
"Chị cũng ở đây à?"
"Đêm qua chị ngủ ở phòng khách, em say như thế, không ai chăm sóc sao được.", Cảnh Tố đưa cốc sữa cho cô, "Uống đi."
"Cảm ơn nhé.", Nghê Hạ nhấp một ngụm sữa, cảm giác thoải mái hơn nhiều, "Tối qua em say bí tỉ thật à?"
"Chị không ở đấy nên cũng không biết em uống nhiều cỡ nào, đến lúc nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng gọi đến đón em thì mới thấy em không còn biết gì nữa. Em cũng đúng là... không uống được mà không biết tránh đi à?"