Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-09-08 13:51:48
Lượt xem: 140
"Không ạ.", nghĩ đến Hạ Tông Nguyên, trong lòng Nghê Hạ chợt sinh ra một cảm giác khác thường, "Mẹ em là giáo viên."
Giang Thần hơi nhướng mày, trên người Nghê Hạ luôn toát ra vẻ thanh tao tự nhiên, thì ra là con nhà gia giáo.
"Thế nên em mới nghiên cứu hóa sinh? Mẹ em dạy chuyên ngành này à?", không biết từ lúc nào, Hoắc Thiệu Hàng đã ngừng làm việc, rồi đột nhiên hỏi một câu.
Nghê Hạ cụp mắt suy nghĩ một lát, "Mẹ tôi là giáo viên dạy văn học cổ, tôi học hóa sinh... chỉ là do có hứng thú thôi."
Hoắc Thiệu Hàng híp mắt, biểu cảm có chút sâu xa.
Trên thế giới này có lẽ rất ít người hứng thú với chuyên ngành đó, hơn nữa, lại còn là một cô gái.
Giang Thần nghe mà không hiểu ra làm sao, "Cái gì hóa cơ? Có ý gì thế?"
Nghê Hạ đã coi Giang Thần là một người bạn nên cũng không nhất thiết phải giấu cô ấy, có điều chỉ kể qua loa. Sau khi nghe xong, Giang Thần trợn mắt, "Em nói là...em với Hoắc Thiệu Hàng học cùng trường ư? Princeton? Nhưng chị nghe nói là em tốt nghiệp trường điện ảnh cơ mà?"
"Trước đây em có đăng ký sang học thêm", Nghê Hạ nói mà mặt không biến sắc.
"Vãi thật.", Giang Thần không nhịn được phải thốt lên một câu thô tục, "Từ khi nào mà bên cạnh tôi lại có nhiều học sinh xuất sắc thế này cơ chứ!"
"Em cũng chẳng phải xuất sắc gì đâu, chỉ là thích thôi...", Nghê Hạ có chút ngượng ngùng.
Giang Thần làm vẻ mặt ngây ngẩn.
Còn Hoắc Thiệu Hàng thì vẫn nhìn cô một cách ý nhị. Trên thực tế, anh cũng có cảm giác, ở cô có thứ gì đó mà một người diễn viên bình thường không có...
Ba người ở phòng khách đến giữa trưa. Nghê Hạ thấy quần áo của mình cũng có vẻ khô rồi, vì thế liền ra thu dọn. Nhưng ra đến ban công, cô mới phát hiện ra không có gậy nhấc móc quần áo xuống. Nhìn bộ quần áo treo trên cao mà mình không với tới, cô bực bội.
Nghê Hạ không thấp, cũng phải đến 1m67. Cô nhón chân lên cố kéo bộ quần áo xuống, nhưng cái áo bị kéo nghiêng 180 độ rồi mà vẫn không rơi khỏi mắc áo...
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng nhấc bộ quần áo sắp biến dạng xuống.
Nghê Hạ kêu khẽ lên, vừa xoay người đã va phải vòm n.g.ự.c rắn chắc của Hoắc Thiệu Hàng. Thấy cô chuệnh choạng sắp ngã, Hoắc Thiệu Hàng liền nhanh tay đỡ lấy eo cô.
Gần trong gang tấc, tư thế vô cùng mờ ám.
Nghê Hạ sửng sốt mất vài giây, sau đó lẳng lặng tránh đi. Cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Xin lỗi anh."
Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, "Sợ phiền tôi đến thế cơ à?"
Chắc chắn là anh đang nói đến chuyện cô không lấy được quần áo nhưng không gọi anh. Nghê Hạ trốn tránh ánh mắt anh, "Tôi cứ nghĩ dễ lấy... À, tôi đi thay quần áo đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-28.html.]
Nói xong, cô lấy bộ quần áo trên tay anh, nói cảm ơn rồi đi thẳng.
Lúc Hoắc Thiệu Hàng xoay người lại thì vừa lúc thấy cô chạy vào phòng tắm. Anh cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chỗ này hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm khi lướt qua đường cong ở hông cô. Eo của cô, mảnh khảnh kinh khủng.
Nghê Hạ thay xong quần áo liền muốn về luôn. Để tránh rắc rối, Giang Thần gọi quản lý lái xe đến, nhân thể đưa Nghê Hạ đi. Còn Hoắc Thiệu Hàng thì lái xe của mình.
Giang Thần đưa cô về khách sạn Hoành Điếm. Nghê Hạ vừa vào phòng thì điện thoại của Cảnh Tố tới, "Về chưa?"
"Em đang ở phòng."
"Ok, chị sang đây."
Chuông cửa nhanh chóng vang lên. Cảnh Tố ngồi đối diện cô, dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi.
"Chị làm sao đấy? Có chuyện gì thì nói đi.", Nghê Hạ dựa vào thành giường, thoải mái vuốt điện thoại đọc tin tức.
"Nghê Hạ này, hôm nay có một nhà làm phim gọi điện cho chị."
"Ừm.", Nghê Hạ liếc chị một cái, ý bảo chị nói tiếp.
Cảnh Tố hắng giọng, "Em đọc Đế Hoàng huyết chưa? Tác giả mạng nổi tiếng viết mấy năm trước, đến giờ vẫn hot, nhiều người đọc mê lắm."
"Chưa từng đọc.", Nghê Hạ rất ít khi đọc tiểu thuyết.
"Năm nay Đế Hoàng huyết sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình, đang tuyển nữ chính đấy."
"Ừm, cho nên?"
"Nhà làm phim Đế Hoàng huyết mời chúng ta đến thử vai."
Cảnh Tố nói xong liền nhìn Nghê Hạ với vẻ mặt chờ mong. Ngón tay đang vuốt màn hình điện thoại của Nghê Hạ dừng lại, rốt cuộc cô cũng nghiêm túc nhìn Cảnh Tố, "Ý của chị là muốn em đi thử vai à?"
"Đúng, đúng, em xem, Mê Thành sắp đóng máy rồi, chúng ta cũng nên nhận một bộ khác thôi."
"Cảnh Tố, hình như em chỉ nhận lời Hạ Dĩ San giúp chị ấy đóng Mê Thành, chứ không nhận lời giúp chị ấy đóng phim khác nữa thì phải."
Cảnh Tố lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, "Nghê Hạ, dù sao... dù sao cũng là một bộ không tồi mà. Đế Hoàng huyết là tiểu thuyết nữ quyền, suất diễn của nữ chính là nhiều nhất, đóng bộ này chắc chắn có thể nổi tiếng, em giúp đi mà, thử đi, thử đi!"
"Chị biết em không phải là diễn viên thực thụ, vị trí này không phải của em.", Nghê Hạ mím môi, khóe mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, "Hơn nữa, công việc và chuyện học hành của em ở bên kia vẫn chưa xong, em phải về."
"Trời ơi, em đừng như vậy mà. Em xem, em xem, thành viên đoàn phim này tốt lắm, toàn tên tuổi nổi tiếng.", Cảnh Tố nhìn cô với vẻ đáng thương, "Chị gái em hiện tại vẫn chưa thể quay về, nếu nó biết, chắc chắn nó sẽ muốn em nhận nhiệm vụ này cho mà xem."