Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-09-08 09:32:47
Lượt xem: 133

Hoắc Thiệu Hàng thoáng thất thần. Lúc Nghê Hạ quay đầu lại, cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hàng, cô hơi sửng sốt, "Tôi cởi quần áo cho chị ấy trước, anh..."

 

Ánh mắt kia của Hoắc Thiệu Hàng chợt tắt, anh đáp ngay, "Ừ, phiền em rồi.". Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi.

 

Nghê Hạ ngẩn ngơ nhìn theo bóng anh một lúc, sau đó mới quay đầu gột rửa cho Giang Thần. Mười phút sau, Nghê Hạ từ trong phòng đi ra.

 

Hoắc Thiệu Hàng đứng ở phòng khách, hình như là đang đợi cô. Đêm khuya tĩnh lặng, trừ một con ma men say đứ đừ ra thì chỉ còn hai người, bầu không khí có chút kỳ lạ. Nghê Hạ hắng giọng, "Chị Giang Thần ổn rồi."

 

Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hàng rơi trên người cô, vẫn mang theo vầng sáng như lúc ở nhà hàng, "Để tôi lấy cho em một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân."

 

"...Vâng."

 

Hoắc Thiệu Hàng nhanh chóng quay lại, trên tay anh, ngoài bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân ra còn có một bộ quần áo, "Quần áo của em không mặc được nữa đâu, đây là bộ mới, tôi chưa mặc lần nào, em mặc tạm nhé."

 

Nghê Hạ thoáng bất ngờ, đây là... quần áo của Hoắc Thiệu Hàng!

 

"Cảm ơn anh."

 

"Không có gì, còn phải cảm ơn em đã chăm sóc Giang Thần ấy chứ..."

 

Nghê Hạ "vâng" một tiếng, không hiểu sao trong lòng lại hơi thấy hụt hẫng. Quan hệ giữa anh và Giang Thần tốt thật đấy...

 

Nghê Hạ vào phòng tắm, lúc này mới phát hiện ra mình nhếch nhác đến mức nào, vậy mà vừa rồi cô còn mặt mũi đứng nói chuyện trước mặt Hoắc Thiệu Hàng. Đúng là...

 

Cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, mà lúc ấn vòi sữa tắm, cô thoáng khựng lại. Đây là nhãn hiệu mới, nhưng vẫn là mùi hương đó. Đã bao nhiêu năm trôi qua mà anh vẫn thích mùi hương thanh lịch, tao nhã đó. Cô còn nhớ, lúc còn nhỏ, cô đã rất thích mùi hương trên người anh, thoang thoảng nhưng lại rất thoải mái. Khi đó cô còn ngu ngơ hỏi anh dùng nước hoa gì, vì trong tủ của bố có rất nhiều loại nước hoa. Thế nhưng anh nói anh không dùng nước hoa, chỉ là mùi sữa tắm mà thôi. Một cô bé ngây thơ nghe thấy vậy liền nằng nặc đòi mẹ mua cho bằng được loại sữa tắm có mùi đó, khiến mẹ chẳng biết phải nói gì nữa.

 

Nhớ lại chuyện quá khứ, Nghê Hạ khẽ cười, rồi nhấn lấy một chút sữa tắm...

 

Tóc cũng bị dính bẩn, vì thế cô phải gội cả đầu. Đến khi xong xuôi thì cũng phải một lúc rất lâu. Nghê Hạ vốn nghĩ Hoắc Thiệu Hàng cũng uống không ít rượu, mình ở trong nhà tắm lâu như thế, chắc anh cũng chẳng quan tâm mà đi ngủ rồi, nhưng không ngờ, lúc cô cầm bộ quần áo bẩn đi ra thì thấy anh vẫn đang ở phòng khách...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-25.html.]

Hoắc Thiệu Hàng nghe thấy tiếng động thì ngước mắt nhìn. Bóng dáng thon gầy đứng cách đó không xa, trong mắt cô hiện vẻ kinh ngạc, có lẽ cô chưa sấy tóc, nên đuôi tóc vẫn còn giọt nước đọng.

 

Có lẽ do đêm quá tĩnh mịch, cũng có lẽ do trên người cô mặc bộ quần áo của anh, thế nên Hoắc Thiệu Hàng có cảm giác là lạ khó tả thành lời. Nghê Hạ đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao, cho đến khi thân hình cao lớn của Hoắc Thiệu Hàng xuất hiện trước mặt cô, "Đêm rồi sao không sấy khô tóc đi?"

 

Giọng nói dịu dàng mà đầy từ tính, Nghê Hạ cảm thấy mình bị giọng nói này bao vây rồi, cô bất giác lùi về sau một bước, "À... Không sao ạ. Mà, có máy giặt không ạ?"

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn thoáng qua chiếc áo khoác trên tay cô, "Có, ngoài ban công ấy."

 

"Vâng.", Nghê Hạ gật đầu, nhấc chân đi về phía trước. Nhưng quần của Hoắc Thiệu Hàng quá dài, vừa nãy cô xắn lên mấy vòng giờ nó lại tuột xuống, vì thế bạn nhỏ Nghê Hạ tự mình giẫm phải gấu quần...

 

Bộ quần áo bay đi, Nghê Hạ hít một hơi khí lạnh, trọng tâm lao về phía trước. Lúc ấy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lại bị mất mặt trước Hoắc Thiệu Hàng rồi!

 

Nhưng mà, cô còn chưa kịp bổ nhào xuống đất, thì Hoắc Thiệu Hàng đã nhanh tay đỡ lấy cô. Nghê Hạ nhìn chằm chằm xuống nền nhà còn cách mình nửa thước, ý thức được cánh tay rắn rỏi đang đỡ lấy eo mình, cô đỏ mặt...

 

Hoắc Thiệu Hàng hơi cong khóe môi, nhìn gương mặt quẫn bách của cô với chút vẻ nghiền ngẫm. Sau đó, anh hơi dùng sức nâng cô dậy, "Không sao chứ?"

 

Nghê Hạ cố tỏ vẻ bình tĩnh, đứng lên nhặt quần áo của mình, "Không, không sao ạ. Cảm ơn anh."

 

"Ừ.", Hoắc Thiệu Hàng nhìn ống quần của cô, "Quần dài quá."

 

"Vâng.", Nghê Hạ vội vàng ngồi xổm xuống tự xắn ống quần. Lần này phải xắn càng nhiều càng tốt! Xong xuôi, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào để nhìn sắc mặt Hoắc Thiệu Hàng nữa, mà vội vàng chạy ra phía ban công.

 

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng vẫn đi theo cô, tiện thể dừng lại trên mắt cá chân trắng nõn của cô, nhưng cũng chỉ là trong tích tắc, anh lại thu ánh mắt về...

 

Từ phòng tắm ra, Hoắc Thiệu Hàng quay lại phòng khách. Nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi, anh cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện ra hai chữ "Cảnh Tố", anh lại nhìn ra phía ban công, có thể thấy một bóng dáng như ẩn như hiện.

 

Hoắc Thiệu Hàng khom lưng cầm điện thoại lên, rồi nhấc chân đi ra ban công.

 

Nghê Hạ đang nghiên cứu máy giặt, không phải là bình thường cô không giặt quần áo, mà là máy giặt nhà Hoắc Thiệu Hàng có vẻ rất phức tạp, cô lần mò một lúc mà vẫn chưa biết khởi động thế nào. Hơn nữa, vừa rồi cô vào phòng khách tìm Hoắc Thiệu Hàng thì anh không có ở đó, cô cũng chẳng có mặt mũi nào mà quấy rầy giấc ngủ của anh vì một chuyện cỏn con, thế nên cứ đứng mãi ngoài ban công.

 

"Điện thoại này."

Loading...