Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:24:55
Lượt xem: 141
Quý Thư Bạch buông tay, "Tôi biết ngay sẽ thế này mà."
Nghê Hạ đổ mồ hôi, có thể nhìn thấy một mặt phản nghịch của Giang Thần, đáng giá! Cô mới nghĩ thế thôi thì Giang Thần đã híp mắt tiến lại gần, "Nào cưng, đến đây, đến đây uống một ly nào!"
Nghê Hạ hơi đau đầu, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, vì thế cô giơ tay ra định lấy ly rượu. Nhưng không thể ngờ được là, khi tay cô vừa chạm vào đế ly, thì từ mu bàn tay lập tức truyền đến cảm giác ấm áp. Nghê Hạ ngẩn ra, nghiêng đầu dọc theo cánh tay đó nhìn về phía chủ nhân của nó.
Anh hơi cúi đầu, gương mặt tuấn tú rất gần cô, có lẽ vì uống không ít rượu, nên đôi mắt không lãnh đạm như bình thường, mà sáng trong mang theo cảm giác dụ dỗ vô cùng. Tim Nghê Hạ nảy lên thùm thụp, cô lẳng lặng nghe giọng nói khàn khàn của anh, "Để tôi uống."
Hoắc Thiệu Hàng chắn cho cô khỏi Giang Thần, đương nhiên Giang Thần cũng say không biết trời trăng gì nữa rồi. Nghê Hạ cúi đầu ăn, nhưng trên thực tế, tâm tư cô giờ này hoàn toàn đặt trên người Hoắc Thiệu Hàng. Thì ra chỉ một cử chỉ quan tâm đơn giản của anh thôi cũng có thể khiến cô thất thần lâu đến vậy...
Cuối cùng, rốt cuộc Giang Thần cũng gục. Quý Thư Hàng đeo khẩu trang và kính râm cho cô, rồi chuẩn bị cõng cô lên, "Xem ra tối nay mình phải đưa cô ấy về khách sạn rồi."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, anh đứng dậy định giúp Quý Thư Bạch.
Đúng lúc này, quản lý nhà hàng vội vàng chạy vào.
"Xin lỗi, anh Hoắc, anh Quý, ngoài cửa có chút rắc rối."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ nhíu mày, "Sao vậy?"
"Hình như có phóng viên đang rình."
Quý Thư Bạch nhún vai, "Đúng là bao nhiêu chỗ thì không sao, sao lại biết chúng ta ở đây nhỉ?"
"Chắc là theo đuôi ông với Giang Thần từ lúc rời khỏi đoàn phim rồi.", Hoắc Thiệu Hàng suy đoán, "Tai tiếng của hai người rực rỡ quá, cùng ra cùng vào mà lại còn nghênh ngang hết sức."
Quý Thư Bạch ấm ức, "Tại Giang Thần lôi kéo tôi đấy chứ, còn bảo là nhân thể lăng xê cho phim mới có gì mà không tốt."
"Nhưng mà với tình hình này của cô ấy thì không thể bị chụp cùng ông được."
Quý Thư Bạch gật đầu, "Chuyện này thì tôi biết. Bây giờ chúng ta ra ngoài thế nào đây?"
Hoắc Thiệu Hàng trầm tư một lát, "Ông ra ngoài lái xe đi, phóng viên nhận ra xe ông nên sẽ bám theo ông. Sau đó tôi đưa cô ấy về Đức Nhã là được."
"Ừ, thế cũng được.", Quý Thư Bạch nói, "Thế Nghê Hạ đi với tôi à?"
Hoắc Thiệu Hàng liếc anh ta một cái, "Ông muốn ngày mai cả hai cùng lên báo à?"
Quý Thư Bạch, "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-24.html.]
"Vừa hay Giang Thần cần người chăm sóc, tôi không tiện.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía Nghê Hạ, "Em đi cùng tôi với Giang Thần nhé?"
Nghê Hạ gật đầu, "Được ạ, nhưng Đức Nhã là đâu?"
Hoắc Thiệu Hàng đáp, "Nhà tôi."
Nghê Hạ: "..."
Quý Thư Bạch đi ra ngoài, một lát sau quản lý quay lại nói phóng viên đã đi, rồi sắp xếp xe cho ba người về. Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng một trái một phải đỡ Giang Thần vào ghế sau xe. Sau đó, chiếc xe cực kỳ bình thường chở ba người họ đi.
Nghê Hạ để Giang Thần tựa vào vai mình, trong lòng vẫn thoáng hoảng hốt. Vừa rồi lúc nghe thấy Hoắc Thiệu Hàng nói về nhà anh, Nghê Hạ cực kỳ kinh hãi và... hưng phấn. Không ngờ, trong một tình huống éo le, cô lại được đến nhà Hoắc Thiệu Hàng!
Chuyện này, có thể khiến người ta quá vui sướng hay không?...
Khoảng hơn nửa tiếng sau, xe tiến vào một tiểu khu, rồi dừng lại trước một dãy nhà kiểu Tây. Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ lại cùng nhau đỡ Giang Thần ra ngoài.
Sau khi đưa Giang Thần vào nhà, Nghê Hạ còn chưa kịp đánh giá nơi ở của Hoắc Thiệu Hàng thì đã nghe thấy tiếng nôn khan của con ma men bên cạnh. Nghê Hạ lo lắng nhìn Giang Thần, "Có ổn không?"
Lúc này Giang Thần đang mơ mơ màng màng, căn bản là chẳng nghe thấy câu hỏi của Nghê Hạ. Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đầu ngoảnh sang bên trái như thể muốn nôn ra, nhưng cho dù muốn thì cô vẫn bị biểu cảm "bà mà dám nôn là tôi g.i.ế.c bà" của Hoắc Thiệu Hàng làm cho chùn bước một cách lạ lùng. Vì thế, cô đột nhiên quay sang phải, "Ọe!"
Hoắc Thiệu Hàng:...
Nghê Hạ:!!!!
Vật vã vài giây, Giang Thần nôn xong liền nhìn Nghê Hạ, sau đó nhắm mắt, cả người mềm oặt ngã xuống.
Khóe mắt Hoắc Thiệu Hàng nhíu lại, "Em...không sao chứ?"
Nghê Hạ hơi sững sờ, lúc này, từ má trái dọc theo cổ của cô nhầy nhụa dịch nôn, trên vai còn vương mấy hạt cơm nguyên hình... Thấy Hoắc Thiệu Hàng có vẻ lo lắng, Nghê Hạ liền lắc đầu, "Đỡ chị ấy vào giường trước đã."
Hoắc Thiệu Hàng mím môi, "Được."
Hai người đỡ Giang Thần đến căn phòng dành cho khách, sau khi buông Giang Thần ra, Hoắc Thiệu Hàng bèn quay sang nhìn Nghê Hạ, "Vào nhà tắm xả qua đi."
Nghê Hạ ngước mắt, ánh mắt trong veo, "Có khăn lông không ạ?"
"Có, để tôi lấy cho em.", nói xong, Hoắc Thiệu Hàng đi ra khỏi phòng, Nghê Hạ cũng đi theo anh.
Hoắc Thiệu Hàng đưa khăn cho Nghê Hạ, vừa định nói gì đó thì thấy Nghê Hạ chạy vào phòng tắm, một lúc sau lại vội vội vàng vàng chạy ra.
Hoắc Thiệu Hàng vốn nghĩ cô muốn xả người cho sạch, vì người bình thường còn chẳng chịu nổi cái thứ bẩn thỉu đó, huống chi là một diễn viên trọng bề ngoài. Thế nhưng, Nghê Hạ lại quay trở vào trong phòng. Hoắc Thiệu Hàng bất giác đi theo. Trong phòng, Nghê Hạ cẩn thận lau bỏ dịch bẩn trên người Giang Thần, vẻ mặt rất chăm chú, gương mặt trắng nõn như có một vầng sáng tỏa dưới ánh đèn mờ, vừa đẹp lại vừa khiến người ta yên lòng.