Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-09-06 18:10:00
Lượt xem: 142
Nói xong, Hoắc Thiệu Hàng xoay người định đi. Nhưng không hiểu sao Nghê Hạ lại thấy căng thẳng, cô gần như bất giác giơ tay kéo tay áo anh, "Từ từ đã..."
Bước chân của Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, anh cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang tóm lấy ống tay áo mình. Dọc theo bàn tay, anh nhìn về phía gương mặt ửng đỏ của cô, "Còn có chuyện gì à?"
Nghê Hạ hơi hoảng hốt, giọng nói đầy vẻ rụt rè, "Anh có biết kể chuyện cổ tích không?"
"Hả?"
Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của anh, Nghê Hạ mới sực hiểu ra là mình đang làm gì. Cô buông tay áo anh ra như phải bỏng, "À, không, nói đùa thôi. Tôi đi trước đây!"
Dứt lời, Nghê Hạ chẳng dám nhìn anh mà chạy vội về phía khách sạn.
Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng cô mà như đang suy tư gì đó... Kể chuyện cổ tích? Nói đùa? Đùa kiểu gì vậy?...
Nghê Hạ vội vã trở về phòng, đóng cửa lại xong, cô dựa vào tường thở hổn hển. Sao vừa rồi cô lại hỏi như vậy chứ? Nhất định Hoắc Thiệu Hàng sẽ cảm thấy cô thần kinh rồi.
Thật ra chỉ vì anh xuất hiện đúng vào lúc cô không vui, thế nên... cô lại nhớ về ngày còn nhỏ.
Còn nhớ lần đó bố không về đón sinh nhật cùng cô nên cô rầu rĩ mãi, vì thế cô làm tổ trong chăn, mặc cho mẹ với chị gái nói thế nào cũng không ra ăn bánh kem. Sau đó anh tới, mang theo quà cùng lời xin lỗi của Hạ Tông Nguyên đến tìm cô. Thật ra, chỉ cần nhìn thấy anh Thiệu Hàng là cô đã vui rồi, nhưng nghĩ đến việc bố mải đi làm nên cô lại gục mặt xuống. Cô không chịu ra ngoài ăn bánh, thế nên anh ngồi xuống mép giường, kể chuyện cổ tích cho cô vui. Khi đó cô nghĩ, giọng của anh đẹp trai này sao lại dễ nghe như vậy, hơn nữa, trong số những người mà cô biết, thì anh là người kiên nhẫn nhất, dịu dàng nhất, đẹp nhất...
Ngày đó, Hạ Dĩ Hàm tám tuổi không ăn bánh kem, nhưng cô bé lại có một ngày sinh nhật cực kỳ vui vẻ.
Đến giờ, Nghê Hạ vẫn còn nhớ Hoắc Thiệu Hàng mười sáu tuổi ân cần xoa đầu cô, nhỏ giọng kể chuyện cho cô nghe. Nếu, vẫn có những ngày như thế thì thật tốt. Nghê Hạ cười khổ, thôi bỏ đi, chắc anh ấy cũng đã quên mình từ lâu rồi.
...
"Bắt đầu quay, bắt đầu quay!", đạo diễn diễn giải các hành động trong cảnh cho Nghê Hạ xong thì mọi người bắt đầu tiến hành quay.
Phó đạo diễn chỉ huy mọi người, "Ba người đều phải cài dây cáp, tranh thủ thời gian đi."
"Được rồi ạ."
Cảnh quay hôm này có Hạ Hầu Tuyết Uyên, Long Tiêu Tiêu, và Huyền Hỏa. Nội dung của cảnh quay là, Hạ Hầu Tuyết Uyên và Long Tiêu Tiêu cùng chạy ra khỏi thành, hai người bị đám thích khách áo đen đuổi giết, thế nên phải trốn vào rừng rậm. Trong lúc chạy trốn, hai người gặp Huyền Hỏa đang tắm trong hồ nước. Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm Huyền Hỏa gặp lại Hạ Hầu Tuyết Uyên, vì thế nàng không chút do dự ra tay cứu hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-20.html.]
Vốn dĩ cảnh quay này rất đơn giản, nhưng vì nguyên nhân thời tiết nên lại thành một cảnh cực kỳ gian nan đối với Nghê Hạ. Đang độ tháng ba, tuy đã vào xuân nhưng nhiệt độ cũng chỉ trên dưới mười độ, vậy mà Nghê Hạ phải ngâm mình trong hồ nước lạnh giá.
Cô có cảnh bay ra khỏi mặt nước, ống kính quay gần nên cô mặc rất ít, ngâm dưới nước cũng không có cách nào gian lận được. Cảnh Tố kè kè bên cạnh xoa bóp cho cô, "Cắn răng chịu đựng, vài phút là xong rồi, cố lên."
Nghê Hạ gật đầu. Cô biết diễn viên thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, mùa hè nóng nực thì diễn cảnh mùa đông, mùa đông thì lại phải làm như vô cùng mát mẻ... Hết cách, xuống thì xuống thôi.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc vừa bước chân vào hồ nước lạnh, Nghê Hạ vẫn không kiềm chế được mà phải hít một hơi. Trong lòng cô thầm chửi, mẹ kiếp, như băng thế này...
"Action!", Hầu Quang Trung hô lên, máy quay bắt đầu chuyển động.
Trên màn hình là một hồ nước tĩnh lặng, loang loáng ánh sáng. Rồi một bóng hình xuất hiện trước mắt mọi người. Mái tóc đen, bờ vai nhẵn nhụi trắng nõn, chỉ thế thôi đã khiến người ta như đang được chiêm ngưỡng tiên cảnh.
Máy quay kéo vào cận cảnh, thiếu nữ trong hồ nhẹ nhàng nâng cánh tay trắng như ngọc lên, bọt nước chảy xuống da thịt nàng qua những kẽ tay.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng binh khí va chạm. Người con gái chậm rãi ngoảnh đầu lại, hờ hững, tuyệt mĩ, hơi có phần bất mãn do bị quấy rầy, sau đó, mọi người lập tức nhìn thấy một gương mặt kiều diễm đến mức khiến ai nấy đều phải nín thở.
Nhóm giám chế ngồi trước màn hình đã từng gặp qua rất nhiều nữ diễn viên có tạo hình cổ trang đẹp rồi, nhưng người có khả năng thể hiện nét cổ đại một cách duy mĩ thế kia thì lại vô cùng ít ỏi. Mà hiện giờ, cô gái tên Nghê Hạ kia lại khiến họ hết sức ngỡ ngàng.
...
Máy quay đảo góc, Hạ Hầu Tuyết Uyên và Long Tiêu Tiêu cùng chạy tới bên hồ.
"Tiêu Tiêu, nhảy xuống nước đi, để ta đối phó với bọn chúng!"
Long Tiêu Tiêu vội lắc đầu, "Một mình chàng sao có thể đối phó với nhiều tên như vậy được! Ta không đi, ta phải giúp chàng!"
"Nàng nói cái gì khờ dại vậy! Chẳng lẽ nàng muốn cả hai chúng ta cùng c.h.ế.t nàng mới vui lòng sao!", Hạ Hầu Tuyết Uyên nghiêm túc nhìn nàng ta.
Long Tiêu Tiêu vẫn chỉ lắc đầu.
Lúc này, nhóm truy binh cũng đã đuổi đến nơi. Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng, "Đừng kẻ nào hòng thoát được!"
Nói xong, hắn giáng một chưởng về phía Hạ Hầu Tuyết Uyên. Long Tiêu Tiêu mở to hai mắt, không chút nghĩ ngợi liền xông lên chắn phía trước Hạ Hầu Tuyết Uyên, sau đó, nàng ta bị một chưởng đó đánh ngã xuống hồ.