Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 159: Ngoại truyện 7

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:40:27
Lượt xem: 28

Đang lúc cô đắc ý thì chợt nghe thấy tiếng động ở tầng trên. Hạ Dĩ San nhìn thấy Nam Dịch đi từ trên cầu thang xuống, ánh mắt nhìn cô chẳng có mấy vẻ bất ngờ.

 

Nhưng đến khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng bếp và ngửi thấy mùi vị khó hiểu nào đó, thì ngay lập tức, anh nhìn về phía Hạ Dĩ San với vẻ không thể tin được, "Em làm gì đấy?"

 

"Làm đồ ăn."

 

Nam Dịch cảm thấy huyệt Thái Dương đang đập thùm thụp, anh nhẫn nại nói, "Cô giúp việc đâu?"

 

"Em bảo cô ấy về rồi, hôm nay em nấu cơm cho anh."

 

"Shana!", Nam Dịch nhìn cô, ánh mắt thoáng lạnh, "Tôi có cho em vào nhà tôi không? Tôi có bảo em nấu cơm cho tôi không? Em nhìn xem em đã làm ra thành cái gì rồi!"

 

Hạ Dĩ San bĩu môi, "Lần đầu tiên em..."

 

"Đi ra ngoài."

 

"Ơ này, này, này."

 

"Ra ngoài mau.", Nam Dịch thấy cô không nhúc nhích liền kéo cô ra.

 

"A! Đau...", Nam Dịch tóm vào cánh tay cô, chỗ bị bỏng đau rát kinh khủng.

 

Nam Dịch thấy vẻ mặt của cô không giống như đang giả vờ thì giơ tay cô lên nhìn.

 

"Sao lại thế này?", Nam Dịch cau mày.

 

Hạ Dĩ San ấm ức mếu máo, "Nam Dịch bảo bảo, em muốn lần đầu tiên em nấu ăn là làm cho anh ăn, anh đừng đuổi em đi, để em nhìn anh ăn một miếng thôi, được không?"

 

Nam Dịch không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay cô, "Tôi hỏi em sao tay lại bị thế này?"

 

"À, bị dầu bắn."

 

"Bắn nhiều thế này cơ à?"

 

"... Ừm."

 

Nam Dịch hít sâu một hơi, "Theo tôi ra đây."

 

Hạ Dĩ San ngồi trên sô pha nhìn Nam Dịch cẩn thận bôi thuốc mỡ lên tay mình, khóe miệng tràn ý cười, cô khẽ giọng nói, "Nam Dịch bảo bảo, nhìn xem em đáng thương thế này, anh nếm thử đồ ăn em làm đi, nhé?"

 

"Đồ em nấu ăn được sao?"

 

"...Được."

 

"Em tự ăn thử chưa?", Nam Dịch lạnh lùng hỏi.

 

Hạ Dĩ San, "Em muốn để dành cho anh nên không thử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-159-ngoai-truyen-7.html.]

 

"Cảm ơn em."

 

"Không có gì."

 

Hạ Dĩ San hưởng thụ quá trình Nam Dịch bôi thuốc cho mình, không ngờ đến khi làm xong, Nam Dịch lập tức hạ lệnh đuổi khách.

 

"Chẳng phải em đã nói là muốn nhìn anh ăn đồ em nấu sao?"

 

"Tôi không ăn, đi ra ngoài."

 

"Nam Dịch!"

 

Nam Dịch nhìn cô vài giây, sau đó ẩn cô ra khỏi cửa, để cô đứng ở ngoài rồi đóng cửa không chút khách sáo.

 

Hạ Dĩ San, "..."

 

Tiễn xong cục rắc rối lớn, Nam Dịch đi vào bếp, ánh mắt lia về phía ba món ăn khó coi trên bàn.

 

Anh vô thức lại gần nhìn, nghĩ đến cả cánh tay đầy vết bỏng của Hạ Dĩ San thì khẽ nhíu mày.

 

Anh cầm dĩa, nhắm vào món trông có vẻ ổn nhất, xiên một miếng cho vào miệng. Ánh mắt anh sững lại, suýt chút nữa anh nhổ thứ trong miệng ra.

 

Khó ăn đúng như dự kiến, quá chua, không biết là đã cho bao nhiêu giấm vào nữa. Nhưng cuối cùng, Nam Dịch vẫn không nhổ ra mà nhai cho có vài cái rồi nuốt xuống...

 

Hạ Dĩ San không phải là người dễ bị đánh bại, huống hồ cô đã hiểu rõ mười mươi cái tính khi đó của Nam Dịch từ lâu rồi, cũng chẳng phải chỉ đối xử với mỗi mình cô như vậy. Thế nên, sau khi về nhà nghỉ ngơi một đêm, cô lại bừng bừng tinh thần đi đến nhà Nam Dịch.

 

"Cô ơi, anh ấy dậy chưa ạ?", Hạ Dĩ San vừa đi vừa hỏi.

 

Cô giúp việc lắc đầu, "Hầu như cậu ấy toàn chín giờ mới dậy, giờ vẫn còn sớm mà."

 

"Đồ quỷ lười.", Hạ Dĩ San theo cô giúp việc đi vào trong, "Không ăn sáng hại lắm, cô ơi, để cháu làm bữa sáng cho anh ấy."

 

"Ấy, đừng, tuyệt đối đừng.", cô giúp việc liên tục xua tay, "Cậu ấy đã dặn rồi, sau này tuyệt đối không cho cô vào phòng bếp, không cho cô nấu ăn."

 

"...", Hạ Dĩ San nhíu mày, "Thế thì, cô làm đi ạ, xong rồi cháu bưng lên cho anh ấy, được không ạ?""Được, được.", chỉ cần cô đừng vào bếp là tôi cảm tạ trời đất rồi!

 

Hạ Dĩ San ngồi chờ trong phòng khách, cô giúp việc làm xong bữa sáng liền để lên bàn trà cho cô, Hạ Dĩ San hớn hở nói, "Cháu cảm ơn."

 

Cô nhẹ chân bưng bữa sáng ngon lành lên lầu. Mở cửa phòng ra, cô phát hiện chăn trên giường đã bị xốc lên, người thì không thấy đâu. Hạ Dĩ San đặt bữa sáng lên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn xung quanh, "Chẳng phải đang ngủ sao, đâu rồi?"

 

Đúng lúc này, cửa phòng tắm lạch cạch mở ra. Hạ Dĩ San quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Dịch chỉ quấn một cái khăn tắm, tay cầm khăn lông lau tốc, vừa lau vừa đi ra ngoài.

 

Thân hình cao lớn, cơ bụng săn chắc, cơ thể hấp dẫn dính đầy bọt nước, Hạ Dĩ San nhìn mà ngây người.

 

"Wow~~", cô nàng huýt sáo một tiếng đầy vẻ lưu manh, "Chết rồi, c.h.ế.t rồi, mình sắp chảy m.á.u mũi rồi."

 

Đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm một người, Nam Dịch ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Dĩ San, "Ai cho em vào?"

Loading...