Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:44:11
Lượt xem: 64

Thấy mẹ không nói gì, như thể sự bình yên trước cơn bão, đột nhiên Hạ Dĩ Hàm có chút bồn chồn. Bình thường hai mẹ con ở với nhau rất hòa hợp, từ sau khi lên mười, cô đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, vì vậy hai mẹ con rất hay trò chuyện với nhau như những người bạn, chuyện lần này là cô giấu mẹ, đuối lý rõ ràng.

 

"Mẹ?", Hạ Dĩ Hàm bất chấp, cô cất lời trước, "Mẹ có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng đi, nếu muốn mắng con một trận thì mẹ cứ mắng thoải mái."

 

Liễu Vân nhìn về phía cô, nhíu mày, "Tiểu Hàm, tại sao giấu mẹ, tại sao lại đi đóng phim, con xin nghỉ học một kỳ dài như vậy, nếu mẹ không phát hiện ra, con định sẽ không bao giờ về nữa phải không?"

 

"Không phải, con sẽ hoàn thành chương trình học bên kia, chỉ là hiện tại con muốn xử lý xong công việc bên này đã."

 

"Công việc? Bây giờ con đang tự xưng là diễn viên đấy hả?"

 

Hạ Dĩ Hàm khựng lại, dường như hạ quyết tâm, cô nghiêm túc nói, "Mẹ, con muốn làm diễn viên."

 

Ánh mắt Liễu Vân hơi co lại. Hạ Dĩ Hàm không do dự kể hết những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua cho mẹ nghe, bao gồm cả chuyện vì sao cô đột nhiên về nước, vì sao từng bước đi trên con đường này...

 

Mười mấy phút, kể hết một lượt mọi chuyện. Nói xong, Hạ Dĩ Hàm yên lặng nhìn Liễu Vân, bà thở dài, "Tiểu Hàm, con có biết cái giới này loạn thế nào không hả? Ngày trước mẹ không cản được chị con, đến giờ, mẹ cũng không cản nổi con hay sao?"

 

"Con chỉ muốn làm một diễn viên, chuyện trong giới này không liên quan đến con, con chỉ cần làm tốt việc của mình thôi là được, không phải sao mẹ?"

 

"Con đã bước vào rồi thì không thể thành kẻ ngoài cuộc được, chỉ nói riêng cái việc con ra khỏi nhà thôi là cứ phải che che đậy đậy, sau này con không thể làm một người bình thường được nữa. Tất cả những chuyện đó, chúng ta đều đã được lĩnh hội, con còn muốn giẫm lên vết xe đổ ư?"

 

Hạ Dĩ Hàm trầm mặc, cô biết chuyện trong quá khứ đã ảnh hưởng rất nhiều đến Liễu Vân, bà đã trải qua bao nhiêu chuyện, mới có thể kiêng kị, bài xích giới này đến như vậy.

 

"Tiểu Hàm, con có nghĩ tới không, trở thành người của công chúng, con sẽ mất rất nhiều thứ, con không hối hận ư?"

 

Hạ Dĩ Hàm nhìn bà, trong mắt là vẻ kiên định, "Con sẽ không hối hận. Mẹ, hồi nhỏ con đã mơ ước được đóng phim rồi, sau này giấc mơ đó bị con thầm bẻ gãy, con cho rằng con có thể quên được, nhưng mà sau khi trải nghiệm rồi con mới biết, con thật sự rất thích, rất thích công việc này. Mẹ, con xin lỗi, con biết con như thế này làm mẹ nhớ đến những chuyện không vui trước kia, nhưng con..."

 

"Con không cần phải xin lỗi mẹ, chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Mẹ lo cho con, nên mẹ không tán đồng với sự lựa chọn này của con. Con người trong cái giới này rất hỗn tạp, những người con gặp, những chuyện con trải qua, nhất định không thể khiến con cả đời bình an, mẹ không hy vọng sau này con lại lâm vào cảnh giống như mẹ."

 

Hạ Dĩ Hàm hiểu ý của bà, trong giới này, rất nhiều chuyện không được như ý mình. Mà mẹ đã từng kết hôn với người trong giới này, vậy nên mẹ sẽ càng mẫn cảm hơn. Nhưng Hạ Dĩ Hàm biết, mọi chuyện đều không có gì tuyệt đối cả, chẳng hạn như việc cô gặp gỡ Hoắc Thiệu Hàng. Cô chưa bao giờ phải lo lắng anh sẽ làm chuyện gì tổn thương cô, cô cũng tin rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ đặt cô lên vị trí đầu tiên, sẽ không khiến cô đau khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-133.html.]

 

"Mẹ, con sẽ không như thế đâu."

 

"Làm sao mà con chắc chắn được? Con ở đây tiếp xúc với những loại người gì, con..."

 

"Mẹ tin con có được không mẹ? Không thể vơ đũa cả nắm quy chụp tất cả được, con quen bao nhiêu người, con biết ai là thật lòng ai là giả tạo, chẳng lẽ mẹ còn lo con bị hại sao?"

 

Liễu Vân nhìn cô, bà biết đứa con gái này rất thông minh, rất ít người có thể bắt nạt con bé, nhưng lòng người khó dò, huống chi trước đây con bé cũng coi như đã được chứng kiến mặt tối của giới giải trí, sao bà có thể yên tâm được. Thấy ánh mắt con gái đầy vẻ kiên định, lòng Liễu Vân thoáng bồn chồn, "Tiểu Hàm, con nói cho mẹ nghe, có phải con yêu ai ở đây rồi không?"

 

Hạ Dĩ Hàm sửng sốt, ánh mắt hơi co lại.

 

Mà với những gì Liễu Vân hiểu về cô thì bà cũng thầm chắc chắn rằng, phản ứng như vậy của cô chính là lời khẳng định, tim bà thót lại, "Cậu ta là ai?"

 

Hạ Dĩ Hàm vừa định nói gì đó thì cửa nhà bị đẩy ra. Hai người ngồi trên sô pha cùng quay ra nhìn thì thấy Hạ Dĩ San đẩy cửa tiến vào, tay cầm chìa khóa, nhìn về phía hai người với vẻ sững sờ.

 

Liễu Vân đứng dậy ngay lập tức, bà không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa mà nhìn về phía cửa, ánh mắt ngỡ ngàng, "Dĩ San."

 

Hạ Dĩ San chậm rãi đi vào, cô mím môi, biểu cảm không còn vẻ vô tư như thường ngày nữa, "Mẹ!"

 

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa Hạ Dĩ San với Liễu Vân luôn không tốt bằng quan hệ giữa bà với Hạ Dĩ Hàm, mà sau khi bố mẹ ly hôn, cô trở về Trung Quốc, ngoài việc thỉnh thoảng gọi điện thăm hỏi ra thì chẳng có mấy qua lại.

 

Lần gần đây nhất hai người gặp nhau là hai ba năm trước, giờ mặt đối mặt, Hạ Dĩ San vừa ngại vừa vui, còn Liễu Vân thì lại đầy vẻ áy náy và xấu hổ.

 

Hạ Dĩ Hàm thấy Hạ Dĩ San về thì thầm thở phào nhẹ nhõm, ít ra có thể tạm khiến Liễu Vân quên đi chuyện ban nãy.

 

Cô đứng dậy đón Hạ Dĩ San, lúc cất túi hộ cô nàng, cô nhỏ giọng nói, "Em kể hết chuyện của bọn mình rồi, mẹ không đồng ý cho em làm diễn viên đâu."

 

Hạ Dĩ San nhìn cô một cái rồi thì thầm, "Không sao, chị nói giúp em."

 

"Ừm."

Loading...