Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 132

Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:43:55
Lượt xem: 64

Tin tức trong giới giải trí không ngừng một phút nào, hết đợt này lại đến đợt khác.

 

Chuyện của Quý Thư Bạch và Giang Thần gần như khiến cả mạng xã hội rung chuyển. Mỹ nam Quý Thư Bạch đã đăng Weibo cầu hôn, nhưng hết một ngày mà vẫn không thấy Giang ảnh hậu hồi âm, hiển nhiên là chưa có kết quả.

 

Trên Weibo, trong khi số đông fan kêu gọi Giang Thần đồng ý, thì cũng có một số lượng không nhỏ cư dân mạng bắt đầu khóc lóc thay cho Hoắc Thiệu Hàng, ngay lập tức, hàng loạt những hình ảnh và những dòng bình luận hài hước đã ra đời. Những chủ đề như, "Hoắc Thiệu Hàng khóc ngất trong WC", "Hôm nay, chúng ta cùng thắp nến cho Hoắc Thiệu Hàng", "Quý Thư Bạch! Chàng còn nhớ Hoắc Thiệu Hàng bên hồ Đại Minh không?"... xông thẳng lên hot search.

 

Hạ Dĩ Hàm ngồi trên sô pha đọc những chủ đề đó mà cười như nắc nẻ. Bình thường cô vẫn biết fan CP Thư Hàng vô cùng hùng mạnh, nhưng lại không thể tưởng tượng được, vào thời điểm mấu chốt như lúc này mà vẫn có thể cho ra những sản phẩm hài hước đến vậy.

 

Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Hạ Dĩ Hàm liếc mắt nhìn, là Hoắc Thiệu Hàng vừa trở về sau khi xử lý cả đống công việc. Anh thay dép lê rồi đi về phía cô, khom người đứng trước mặt cô, "Cười cái gì đấy?"

 

Áo khoác của anh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, nhưng ánh mắt anh thì lại đầy dịu dàng, ấm áp.

 

Hạ Dĩ Hàm biết anh rất ít khi xem mấy trò tiêu khiển trên Weibo, cô giơ di động ra trước mặt anh, "Từ sau khi Quý Thư Bạch đăng Weibo, anh cũng bị đẩy lên hot search luôn."

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn lướt qua rồi bật cười bất đắc dĩ, "Mấy cái này làm em cười sung sướng đến thế cơ à?"

 

"Vui mà, em đang tưởng tượng ra cảnh anh khóc trong nhà vệ sinh đây."

 

"Em còn ở đây, anh khóc gì chứ?", Hoắc Thiệu Hàng nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Hạ Dĩ Hàm cười kéo anh lại, "Cũng đúng. À phải rồi, hai người họ thế nào rồi?", từ hôm nói chuyện qua loa đó đến giờ, Hạ Dĩ Hàm không gọi lại cho Giang Thần nữa. Cô nghĩ, đây là chuyện của hai người họ, để họ tự giải quyết thì hơn.

 

Hoắc Thiệu Hàng ngồi xuống cạnh cô, "Sau khi Thư Bạch biết Giang Thần có thai thì càng kiên quyết muốn cưới, nhưng mà bây giờ hai người thương thảo đến đâu rồi thì anh cũng không biết."

 

"Em cảm thấy chị Giang Thần thích đấy."

 

"Giang Thần tính hấp tấp, đúng là cũng chỉ có Thư Bạch mới chịu được.", Hoắc Thiệu Hàng cười, "Kết hôn sớm một chút cũng tốt, đỡ phải ngày nào cũng khóc lóc than ế trước mặt anh."

 

Hạ Dĩ Hàm, "Với lại, sự nghiệp, rồi tuổi tác chị Giang Thần cũng hợp để kết hôn rồi."

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía Hạ Dĩ Hàm, nở nụ cười như có như không, "Thế còn cô Hạ thì sao?"

 

Hạ Dĩ Hàm khựng lại, nhớ đến lúc về Thượng Hải, anh nói câu "Bọn mình cũng nên đuổi theo rồi", ngay lập tức, hai má cô đỏ hồng lên.

 

"Em, em còn nhỏ mà."

 

"Nhưng anh không còn nhỏ nữa, không biết cô Hạ có chịu thu nhận anh không?"

 

Hạ Dĩ Hàm nén cười nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Chuyện này ấy à, em còn phải xem xét đã."

 

"Hả? Phải xem xét bao lâu?", Hoắc Thiệu Hàng nhích lại gần cô, gương mặt điển trai nhuộm vẻ quyến rũ khó tả.

 

Hạ Dĩ Hàm lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, "Chuyện này..."

 

"Reng reng reng reng...", đúng thời điểm mấu chốt thì chuông điện thoại lại quấy rầy.

 

Hạ Dĩ Hàm liếc mắt nhìn màn hình di động, "Mẹ em gọi, em nghe đã."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-132.html.]

 

Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, "Ừm."

 

Hạ Dĩ Hàm ấn nút nghe, "A lô."

 

"Tiểu Hàm, con đang ở đâu đấy?"

 

"Con đang ở viện nghiên cứu.", Hạ Dĩ Hàm nói dối mà mặt không đổi sắc.

 

"Hả? Mẹ cũng đang ở viện nghiên cứu, sao lại không thấy con?"

 

"..."

 

"Có phải giấu mẹ rất nhiều chuyện không?"

 

"Mẹ..."

 

"Vốn dĩ mẹ chỉ muốn xem tin tức về chị con thôi, nhưng không ngờ, mẹ lại thấy được chuyện bất ngờ hơn, con đang ở Trung Quốc."

 

"Á... Mẹ, mẹ nghe con giải thích."

 

"Trưa ngày kia mẹ sẽ tới Thượng Hải, đến lúc đấy, mẹ con mình gặp nhau nói chuyện.", giọng Liễu Vân rất bình tĩnh, nhưng Hạ Dĩ Hàm lại cảm thấy gai người...

 

Cô cúp điện thoại, Hoắc Thiệu Hàng liền hỏi, "Bị phát hiện rồi à?"

 

Hạ Dĩ Hàm xoa xoa ấn đường, "Chắc là đọc được tin tức xong liền đến viện nghiên cứu xác nhận. Mẹ em định sang đây trực tiếp g.i.ế.c em, em phải báo cho Dĩ San một tiếng mới được..."

 

"Sớm muộn gì cũng đều phải biết thôi, không sao đâu."

 

"Vâng, hy vọng thế."

 

...

 

Liễu Vân nói đến lúc nào là đến lúc đấy. Hạ Dĩ Hàm cho trợ lý đến sân bay đón bà, suy cho cùng thì cô vẫn không tiện xuất hiện ở chốn đông người.

 

Đầu giờ chiều, Liễu Vân về đến nhà.

 

Hạ Dĩ Hàm mở cửa, nhìn thấy bà mẹ thanh tao của mình đứng đó. Cả đời dạy học, trên người bà tự nhiên toát ra cảm giác văn hoa, tri thức đầy mình.

 

Liễu Vân ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó bước thẳng vào nhà mà không nói lời nào.

 

Hạ Dĩ Hàm đóng cửa, đi theo sau Liễu Vân, "Mẹ chưa ăn cơm ạ? Con đặc biệt đi mua nhiều đồ ăn lắm, nấu cho mẹ ăn nhé?"

 

Liễu Vân nhìn quanh gian phòng một lượt, sau đó ngồi xuống sô pha, "Mẹ không đói, ngồi xuống trước đã."

 

Hạ Dĩ Hàm mím môi, ngồi xuống bên cạnh, "Dĩ San còn đang làm việc, nhưng chị ấy biết hôm nay mẹ đến nên sẽ về sớm thôi."

 

Liễu Vân im lặng không nói gì, sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bà quay trở lại đất Trung Quốc, cảm giác như đã mấy đời rồi. Mà cô con gái kia cũng không thể hàng năm ở bên cạnh bà, hiện giờ bước vào căn nhà này, bà cảm giác hơi khó chịu trong lòng.

Loading...