Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-10-04 11:38:37
Lượt xem: 75

"Chị cần làm gì thì làm thôi, chẳng phải còn có Nam Dịch hay sao?", Hạ Dĩ Hàm nói.

 

"Mấy ngày tới Nam Dịch đi công tác, chị cũng không thể quấy rầy anh ấy được."

 

Hạ Dĩ Hàm nhướng mày, "Chị mà cũng có lúc nghĩ cho người ta cơ đấy?"

 

"Chứ lại chả! Bây giờ chị đang điều chỉnh chiến thuật, phải như gần như xa, giai đoạn lì lợm la l.i.ế.m qua rồi.", Hạ Dĩ San nghiêm túc nói.

 

Hạ Dĩ Hàm, "..."

 

"Thế nên độ này chị đang không có việc gì, cho chị đi với em đi."

 

"Đây là đi làm, không phải đi chơi."

 

"Không quan trọng.", Hạ Dĩ San nói xong liền hét vào điện thoại, "Em rể, đưa chị đi, chị đảm bảo sẽ không quấy rầy hai đứa, nhé?"

 

Hoắc Thiệu Hàng: Anh cảm thấy câu này chẳng đáng tin chút nào cả.

 

"À phải rồi, chị có một ít chuyện thú vị của Tiểu Hàm hồi cấp ba cả đại học muốn chia sẻ với cậu. Hồi xưa có cực kỳ nhiều người theo đuổi nó, chị biết hết đấy!"

 

Hạ Dĩ Hàm trợn mắt, đang định nói thì đã nghe thấy Hoắc Thiệu Hàng nói trước, "Chuyện này, có thể xem xét."

 

Hạ Dĩ San hăng hái, "Đảm bảo bất ngờ."

 

Hạ Dĩ Hàm không thể nhịn được nữa, "Hình như lúc đấy chị không ở cạnh em thì phải, ai thích em làm sao mà chị biết được."

 

"Hả? Thì, em kể với chị chứ sao."

 

Hạ Dĩ Hàm làm vẻ mặt hờ hững, "Chị có chắc là em sẽ kể với chị chuyện ai thích em không? Đây rõ ràng là đề tài của chị phải không nhỉ?"

 

Hạ Dĩ San chớp chớp mắt, nghiêm túc nói phét, "Dĩ Hàm, trí nhớ của em chẳng tốt gì cả."

 

Trí nhớ? Đến Hạ Dĩ San mà còn dám nói cô trí nhớ kém ư? Đúng là nói dối không chớp mắt.

 

Hạ Dĩ Hàm không thèm để ý đến cô nàng nữa, cô nằm xuống tránh xa bà chị, đầu bên kia vẫn có tiếng giở giấy loạt xoạt, "A lô."

 

"Ơi?", Hoắc Thiệu Hàng thấp giọng đáp.

 

"Sáng sớm mai đã phải đi rồi mà giờ anh vẫn còn làm việc à?"

 

"Sắp xong rồi.", anh ngừng một lát rồi nói, giọng điệu ẩn chứa ý cười, "Lúc đi học, có nhiều người theo đuổi em lắm à?"

 

Hạ Dĩ Hàm mếu máo, "Đừng nghe chị ấy nói luyên thuyên, lấy đâu ra rất nhiều người chứ."

 

Cho dù có thì cũng bị một hai câu của cô dọa cho sợ chạy mất dép.

 

"Không có rất nhiều thì cũng có một ít chứ. Ừm... Có thích ai không?"

 

Hạ Dĩ Hàm bĩu môi, rõ ràng biết là bao nhiêu năm nay bị anh trói rồi mà còn mặt dày hỏi câu này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-129.html.]

"Anh đoán xem, anh cũng biết đấy, bên cạnh học sinh xuất sắc toàn là học sinh xuất sắc như thế thôi, ai nấy đều là nhân tài."

 

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Ồ?"

 

"Em rể, không cần đoán đâu! Cả phòng nó treo đầy poster của cậu luôn! Lại còn luôn mồm nhắc đến cậu nữa. Không có ai theo đuổi đâu.", Hạ Dĩ San cười há há vẻ sung sướng.

 

Hạ Dĩ Hàm cúp điện thoại cái "roẹt", nổi giận đùng đùng, "Chị muốn c.h.ế.t à!", dứt lời, cô duỗi tay ra cù nách Hạ Dĩ San. Máu buồn chính là tử huyệt của cô nàng.

 

"Aaa!! Em là fan của anh ấy còn gì! Chị chỉ nói thật thôi mà! Cứu tôi với! Ha ha ha!"

 

...

 

Ngày hôm sau, Hoành Điếm.

 

Sáng sớm đã lên xe. Tới Hoành Điếm, Hạ Dĩ Hàm vào đoàn phim luôn, còn Hạ Dĩ San tò tò đi theo thì trốn vào khách sạn ngủ bù.

 

Kiếp Huyền Cơ quay được hơn một tháng cũng đã hòm hòm rồi, hiện tại đoàn phim đang đẩy nhanh tiến độ lên. Quay cả buổi chiều, Hạ Dĩ Hàm mới có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, mà Hạ Dĩ San cũng đã đánh chén no nê nên mò đến đoàn phim chơi.

 

Dọc đường đi, đâu đâu cũng có người nhìn. Đến khi cô nàng ngồi xuống cạnh Hạ Dĩ Hàm, thì ánh mắt của mọi người gần như dán lên hai chị em họ.

 

Nhìn thấy trên mạng là một chuyện, nhìn thấy ngoài đời lại là chuyện khác, đám nhân viên làm việc chung với Hạ Dĩ Hàm tự dưng lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

 

"Chị Nghê Hạ...", không biết Đường Kỳ chạy từ đâu ra, nhìn thấy Hạ Dĩ San mặc thường phục thì hơi sửng sốt một chút, sau đó kích động đi đến trước mặt hai người, "Wow, đúng là giống nhau như đúc."

 

Hạ Dĩ San khoác vai Hạ Dĩ Hàm, "Đương nhiên."

 

Đường Kỳ mở to mắt nhìn Hạ Dĩ San, "À, chị Hạ, chị hát hay quá đi, em nghe đi nghe lại bài của chị đấy."

 

"Chị biết, chị biết, cảm ơn nhé."

 

"Chị biết ạ?"

 

Hạ Dĩ San ngơ ra, "À... Ý chị là, chị biết chị hát rất hay, ha ha ha."

 

Đường Kỳ hiểu ra, ánh mắt nhìn Hạ Dĩ San đầy vẻ sùng bái, "Chị Hạ, chúng ta có thể add Weibo không ạ? Hôm qua em vừa theo dõi chị xong."

 

Hạ Dĩ San vô cùng hưởng thụ cảm giác được hâm mộ này, thế nên đồng ý ngay lập tức, "Được chứ, em lại đây.", nói xong, hai người gục đầu vào điện thoại nghiên cứu Weibo.

 

Hạ Dĩ Hàm nhìn cảnh tượng này mà có chút suy tư. Ừm... có chút quen thuộc. Hình như, hồi trước cô bé này cũng tỏ thái độ như vậy với cô. Bây giờ, cô đang thất sủng sao?

 

Thẩm Tòng Ngưng quay xong cảnh diễn của mình, lúc đi ra thì nhìn thấy ngay cảnh tượng đó, Nghê Hạ mặc trang phục diễn, còn một người giống y như đúc mặc thường phục.

 

Sắc mặt cứng đờ, cô ta đi vòng qua lối khác để tránh hai người kia.

 

Ngày hôm qua, khi đọc được tin tức đó, cô ta cảm nhận được đủ thứ mùi vị, kinh ngạc, đè nén, các kiểu bực bội kéo nhau ùa đến.

 

Trong lòng cô ta, Nghê Hạ luôn là một kẻ khó chịu, bắt cá hai tay, lúc thì thân mật ôm ấp người đàn ông khác, lúc lại dây dưa với Hoắc Thiệu Hàng, nhưng đáng ghét là, Hoắc Thiệu Hàng chẳng chút bận tâm.

 

Đến giờ cô ta mới biết, thì ra trong mắt Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng, cô ta luôn là một trò cười. Cô ta chỉ trích Nghê Hạ, hóa ra lại đích thị là một đồ ngốc.

 

Giờ phút này cô ta hoàn toàn hiểu rằng, cô ta đã thua triệt để rồi.

Loading...