Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:35:24
Lượt xem: 68

Phân cảnh trước tạm ổn, phần sau bắt đầu quay cảnh Cố Thanh Nhượng cầm tay dạy Dư Toàn Cơ luyện kiếm.

 

"Nghê Hạ, biểu cảm không đúng rồi."

 

"Hai người phải đứng đối diện nhau, đối diện! Nghê Hạ, cô phải thể hiện ra vẻ vừa ái mộ Cố Thanh Nhượng vừa e thẹn cơ mà!"

 

"Cắt, làm lại lần nữa."

 

"Cắt..."

 

"Hôm nay cô làm sao thế hả? Không có một tí biểu cảm nào cả!", mấy đúp liền không xong, cuối cùng, Phương Chính không thể kiên nhẫn nổi nữa.

 

Hạ Dĩ San cũng nghẹn một bụng tức, cô nàng đâu biết vị đạo diễn này lại phiền phức đến thế, biểu cảm hơi sai một chút xíu thôi là bắt quay lại, "Anh bắt tôi làm thế nào, tôi đều làm thế ấy rồi, còn muốn như nào nữa!"

 

Đây là đang tranh luận sao? Đường Kỳ đứng ở ngoài mà hai con mắt như muốn rơi ra khỏi tròng. Đạo diễn Phương chính tuy ngày thường khá hiền lành, nhưng lúc nghiêm túc lên là cũng vô cùng đáng sợ, chưa có diễn viên nào dám làm như vậy cả.

 

Thẩm Tòng Ngưng như cười như không nhìn Nghê Hạ. Hơi có chút địa vị mà đã giở bệnh ngôi sao ư?

 

Hoắc Thiệu Hàng híp mắt lại, anh nhìn người đang mất bình tĩnh trước mặt, ý vị trong mắt trở nên khó hiểu.

 

"Nghê Hạ, trước kia cô đều có thể đạt tới yêu cầu của tôi.", Phương Chính đi tới, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, "Biểu hiện ngày hôm nay, cô bảo tôi phải cho cô qua cảnh thế nào hả? Mà bây giờ cô đang có thái độ gì vậy, cao giọng sao?"

 

Cứ cho là Nghê Hạ có bệ đỡ, cũng có Ôn Đạc sống c.h.ế.t muốn nâng cô lên, nhưng lúc trước, anh ta chọn cô là vì cô thật sự phù hợp với hình tượng nữ chính trong lòng anh ta. Nếu bản thân cô không đạt yêu cầu, Phương Chính chắc chắn sẽ không chọn cô.

 

Hạ Dĩ San nhăn mày lại, "Tôi..."

 

"Đạo diễn.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng kéo Hạ Dĩ San ra sau mình, "Từ hôm qua cô ấy đã không khỏe rồi, hôm nay bị ốm mà vẫn đến quay, chắc là vì thế nên không biểu hiện tốt thôi."

 

Phương Chính im lặng một lúc, thả hết sự tức giận, "Thế sao?"

 

Hoắc Thiệu Hàng liếc Hạ Dĩ San, cái nhìn đó như ngầm cảnh cáo. Hạ Dĩ San mím môi, tuy không vui nhưng vẫn bất giác bị uy của Hoắc Thiệu Hàng át vía, cô nàng rầu rĩ nói, "Vâng, tôi không khỏe cho lắm."

 

"Thế thì tạm nghỉ đi.", Phương Chính tìm được lý do cho sự khác thường của Nghê Hạ, lại vì anh ta rất quý mến những diễn viên như cô, thế nên thái độ cũng khoan dung hẳn, "Về nghỉ ngơi trước đi, trạng thái thế này cũng chẳng quay được gì đâu."

 

Nói xong, Phương Chính ra hiệu cho mọi người chuẩn bị quay cảnh tiếp theo trước.

 

Hạ Dĩ San rầu rĩ cúi đầu, Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô nàng, "Ra đây với anh."

 

Lúc cô nàng ngẩng đầu, Hoắc Thiệu Hàng đã bỏ đi trước rồi. Hạ Dĩ San trầm tư một lát, cuối cùng vẫn đuổi theo.

 

Đến một nơi vắng lặng, Hạ Dĩ San gọi với theo anh, "Còn phải đi đâu nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-117.html.]

 

Hoắc Thiệu Hàng dừng bước, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dừng trên người cô nàng, trong vẻ ôn hòa còn có cảm giác khiến người ta lạnh sống lưng.

 

"Sao, sao thế ạ?", Hạ Dĩ San lùi lại một bước, hàng mày nhíu chặt.

 

Hoắc Thiệu Hàng bình tĩnh nhìn cô nàng một lát rồi đột nhiên lên tiếng hỏi, "Cô ấy đâu?"

 

Hạ Dĩ San ngẩng phắt lên nhìn anh, sau đó mở miệng nói bằng giọng đứt quãng, "Cái, cái gì mà cô ấy đâu chứ?"

 

Hoắc Thiệu Hàng cong môi cười, nhưng không hiểu sao, nụ cười này khiến Hạ Dĩ San cảm thấy có gì đó bất ổn, "Hạ Dĩ San?"

 

Tên cô nàng tuôn ra khỏi miệng anh, Hạ Dĩ San đơ người nhìn anh chằm chằm. Một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, cô nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thử nói anh với Tiểu Hàm không có quan hệ đặc biệt gì xem, đánh c.h.ế.t em cũng không tin."

 

Những lời này đã khẳng định cho suy nghĩ của Hoắc Thiệu Hàng. Anh nhíu mày lại, hai chị em nhà này có vẻ bề ngoài quá giống nhau, người bình thường căn bản là không phân biệt nổi, ngay cả anh lúc đầu cũng không phát hiện ra, lại vì Hạ Dĩ San còn cố ý bắt chước phong thái như của Hạ Dĩ Hàm. Nhưng quan sát cô nàng đóng phim, đến cảnh diễn chung, lúc anh vòng tay qua người cô để đóng cảnh luyện kiếm, đột nhiên anh có cảm giác vô cùng xa lạ. Một chút hoài nghi thoáng qua, cho đến khi Hạ Dĩ San lên tiếng cãi lại Phương Chính, cuối cùng Hoắc Thiệu Hàng cũng dám tin rằng, người này tuyệt đối không phải Nghê Hạ anh quen.

 

"Cô ấy đâu? Tại sao em lại đến đây?"

 

"Sốt rồi, đang ở bệnh viện."

 

"Cái gì cơ?", tim Hoắc Thiệu Hàng thót lại, "Bệnh viện nào?"

 

"Em còn chưa hỏi, Cảnh Tố đi cùng, không biết đã về nhà chưa nữa.", Hạ Dĩ San vừa nói vừa nhìn Hoắc Thiệu Hàng đang bấm điện thoại. Trong lòng cô nàng đang thầm cảm thán, hồi nhỏ, cô nàng hay ngụy trang thành Tiểu Hàm, đến bố mẹ cũng không nhìn ra, vậy mà người này quá tinh tường, chưa nói được mấy câu đã có thể nhanh chóng biết được cô nàng không phải là Tiểu Hàm.

 

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi rung lên, Hạ Dĩ San lôi ra xem, lại xấu hổ nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng, "À, sáng nay em cầm di động của con bé đi."

 

Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, hiển nhiên là không biết nói gì.

 

"Gọi cho Cảnh Tố đi."

 

Hoắc Thiệu Hàng "ừ" một tiếng, xoay người bước đi.

 

Hạ Dĩ San sửng sốt một giây, sau đó vội vàng đuổi theo, "Này, sao anh không hỏi xem vì sao em xuất hiện ở đây, anh không tò mò à?"

 

"Em biết ngay là Tiểu Hàm đã kể hết cho anh nghe rồi mà..."

 

"Em về được mấy hôm rồi, hôm qua mới gặp Tiểu Hàm."

 

"Hoắc Thiệu Hàng, có phải anh với con bé ở bên nhau rồi hay không?"

 

"Đến bước nào rồi?"

 

"Này, ai lại chơi như hai người chứ, không kể gì cho em nghe cả."

Loading...