Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:48:33
Lượt xem: 66

"Chậc, chậc, chậc, Nghê Hạ, cô thấy chưa, tôi đã bảo Hoắc Thiệu Hàng không phải ngữ tử tế gì rồi mà.", không biết Ôn Đạc xuất hiện từ lúc nào, cậu ta đứng cạnh Nghê Hạ, nhìn hai người trong phòng rồi nhỏ giọng nói.

 

Nghê Hạ quay đầu liếc cậu ta, cái liếc mắt này thoáng vẻ lạnh lùng khiến Ôn Đạc bất giác lùi lại, im miệng không nói nữa. Nghê Hạ thấy cậu ta yên lặng rồi mới nghiêm túc nhìn vào trong phòng nghỉ.

 

Lúc này, trong phòng nghỉ chỉ có Hoắc Thiệu Hàng và Thẩm Tòng Ngưng. Lấy kịch bản xong, thấy Thẩm Tòng Ngưng cũng đến, Hoắc Thiệu Hàng gật đầu với cô ta rồi xoay người định đi luôn.

 

"Thiệu Hàng.", Thẩm Tòng Ngưng vội vàng kéo anh lại.

 

Hoắc Thiệu Hàng dừng bước, "Có việc gì à?"

 

"Không có việc gì thì chúng ta không thể nói chuyện được sao?", khóe miệng Thẩm Tòng Ngưng tràn ra một nụ cười khổ, "Tốt xấu gì thì chúng ta cũng quen nhau nhiều năm rồi, không phải sao?"

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô ta, không luận ra nổi ý vị trong mắt, "Anh còn phải chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo."

 

"Anh với em thành ra thế này, là vì Nghê Hạ đúng không?", Thẩm Tòng Ngưng không quan tâm Hoắc Thiệu Hàng nói gì, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhíu mày, "Anh và em, không tồn tại cái gì để gọi là biến thành thế nào cả, hơn nữa, chuyện này không liên quan đến Nghê Hạ."

 

"Chẳng lẽ không phải là anh thích cô ta sao? Chẳng lẽ chúng ta thành ra như thế này không phải vì sự xuất hiện của cô ta à? Thiệu Hàng, em thích anh, tất cả mọi người đều biết!", trong mắt Thẩm Tòng Ngưng hiện rõ vẻ không cam lòng, cuối cùng cô ta cũng nói ra lời thích anh, nhưng lại trong tình huống như thế này.

 

Hoắc Thiệu Hàng kéo tay cô ta ra, giọng điệu từ tốn, "Tòng Ngưng, anh chưa từng có tình cảm với em, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."

 

"Em không tin! Đều là tại vì Nghê Hạ nên anh mới thay đổi tâm ý với em! Em quen anh trước cô ta, ở bên cạnh anh trước cô ta, rốt cuộc cô ta có gì hơn em?", Thẩm Tòng Ngưng tóm chặt cánh tay anh, hốc mắt dần đỏ lên.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô ta, ánh mắt vẫn luôn hờ hững chợt thoáng dịu lại, "Em rất tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể so sánh được. Hơn nữa, anh với cô ấy quen nhau còn sớm hơn em nghĩ nhiều... Đúng là anh thích cô, từ rất lâu rồi."

 

Thẩm Tòng Ngưng mở to hai mắt với vẻ khó tin, nước mắt cũng lăn xuống. Cô ta chưa bao giờ biết, thì ra Hoắc Thiệu Hàng lại có thể nhắc đến một cô gái với biểu cảm như vậy, vẻ dịu dàng đó hệt như một cây châm đ.â.m nát tim cô ta.

 

Thẩm Tòng Ngưng chậm rãi buông tay, cái nhìn chằm chằm của cô ta có chút đáng sợ, "Nhưng Nghê Hạ thích anh không? Bên cạnh cô ta đổi tới đổi lui bao nhiêu người, anh nói anh thích cô ta từ lâu rồi, nhưng chẳng phải lúc trước cô ta yêu Lâm Ngộ Thành sao, còn bây giờ, ngày nào Ôn Đạc cũng đến tìm cô ta, cô ta không xứng với anh! Cũng không xứng đáng được anh thích!"

 

Hoắc Thiệu Hàng không hề có chút d.a.o động nào vì lời nói của cô ta, thế nhưng, Thẩm Tòng Ngưng lại như nhìn thấy vẻ buồn cười và bất đắc dĩ trên gương mặt anh, biểu cảm của cô ta dần cứng lại.

 

Hoắc Thiệu Hàng hơi nhếch khóe môi, anh chậm rãi nói, "Cô ấy có thích anh không đâu có gì quan trọng, quan trọng là, cô ấy đáng được anh yêu."

 

"..."

 

Hoắc Thiệu Hàng nói xong liền đi ra cửa. Nghê Hạ khựng lại, vội vàng vòng qua chỗ ngoặt, nhân thể lôi cả Ôn Đạc đi. Hoắc Thiệu Hàng đi về phía phim trường, từ trong phòng nghỉ liền truyền ra tiếng khóc nức nở. Phải một lúc lâu sau, tiếng khóc mới dừng lại, và Nghê Hạ mới thấy Thẩm Tòng Ngưng đi ra.

 

Cô dựa vào tường, lúc này, trái tim cô như đang được ngâm trong một ly rượu vang đỏ, từ từ lên men, dần dần lịm đi vì say.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-111.html.]

"Quay về thôi.", đột nhiên Nghê Hạ rất muốn nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng, đột nhiên cảm thấy mình được gặp lại anh là chuyện thật sự quá hạnh phúc.

 

Đi một hai bước không thấy Ôn Đạc đuổi theo, Nghê Hạ quay đầu nhìn cậu ta, "Không đi à?"

 

Ôn Đạc ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ suy sụp và ấm ức, "Nghê Hạ, có phải tôi thua rồi không?"

 

"Hả?"

 

"Thì ra tên kia lại thích cô như vậy, quan trọng là, lại còn biết nói lời âu yếm như thế nữa chứ!"

 

Nghê Hạ, "..."

 

Nghê Hạ trở lại phim trường, đúng lúc phải quay. Cô nhìn Hoắc Thiệu Hàng đứng giữa đám nhân viên của đoàn đến ngây người.

 

Đường Kỳ tiến lại gần, "Chị Nghê Hạ? Chị Nghê Hạ?"

 

"Hả?"

 

"Tổng giám đốc Ôn đâu?"

 

"Về rồi."

 

"Dạ? Trước giờ anh ta cứ chờ đến khi chị quay xong mới chịu về cơ mà, sao hôm nay lại về sớm thế?"

 

"À... Chắc là bị đả kích quá."

 

"Đả kích á? Anh ta mà bị đả kích á? Em còn tưởng nội tâm tổng giám đốc Ôn cực kỳ rắn rỏi cơ.", nói xong, Đường Kỳ lại nhìn Nghê Hạ, chỉ thấy cô cứ ngơ ngác nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng. Cô nàng cười cười, "Chị Nghê Hạ, chị đừng có nhìn lộ liễu như thế chứ."

 

Nghê Hạ khựng lại, vội thu ánh mắt, "Đâu có đâu."

 

"Hi hi, em thấy hết rồi, đừng chối.", Đường Kỳ đắc ý nói.

 

"Đang chán, nhất thời thất thần chút thôi."

 

"À, thế thì chị nghe nhạc đi.", Đường Kỳ không trêu cô nữa. "À phải rồi, em bảo này, dạo này đang có bài tên là "R", chị nghe chưa? Hay lắm ấy, giọng hát nghe trong trẻo cực."

 

"Thế à, chị chưa nghe."

 

"Người sáng tác là nhạc sĩ thiên tài Nam Dịch đấy, mấy năm trước, bao nhiêu ca sĩ nổi tiếng nhờ anh ấy viết nhạc cho, nhưng mà hình như sau này anh ấy ra nước ngoài mai danh ẩn tích. Có điều, mấy hôm trước, công ty anh ấy lại tung ra một bài hát mới, hay lắm lắm luôn, bạn em đứa nào cũng khen hết đấy... Nhưng mà lạ cái là, chỉ có MV, không xuất hiện ca sĩ, cũng chẳng biết là ai hát. Nam Dịch siêu thật, tìm ra được một giọng ca quá xuất sắc. Mà sao lại không cho lộ mặt nhỉ? Định làm trò gì thần bí hay sao? Chị Nghê Hạ, chị nghe thử đi đã."

 

Loading...