Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:40:42
Lượt xem: 75

"Chị Nghê Hạ, là anh Hoắc đấy.", Đường Kỳ ngồi ở bàn trang điểm cạnh cô, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng đến, cô nàng lập tức kéo ống tay áo Nghê Hạ.

 

Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng chằm chằm. Anh đi Bắc Kinh đã hai tuần rồi, hai người họ cũng không gặp nhau đã hai tuần, cô không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Giây phút nhìn thấy anh, tim cô như nhảy nhót vui sướng, nếu không phải bởi địa điểm không thích hợp thì cô nhất định sẽ nhào vào lòng anh...

 

"Anh Hoắc, anh là nam chính sao?", có một diễn viên bạo gan hỏi.

 

Hoắc Thiệu Hàng còn chưa trả lời thì Thẩm Tòng Ngưng đã đáp, "Đúng thế, mọi người không biết sao, Thiệu Hàng chính là Cố Thanh Nhượng đấy."

 

Cả căn phòng vang đầy những tiếng xuýt xoa, hiển nhiên là bởi mấy người đóng vai phụ kia đang cực kỳ vui sướng. Nghê Hạ nghe Thẩm Tòng Ngưng nói thế liền híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thiệu Hàng như có như không ẩn ý cười, trông kỳ quái vô cùng.

 

Bắt gặp ánh mắt đó, Hoắc Thiệu Hàng biết ngay người nào đó đang khó chịu, anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, vốn định cho cô bất ngờ, kết quả là đảo ngược.

 

"Anh Hoắc, anh hóa trang đi ạ.", Đường Kỳ đã xong.

 

Hoắc Thiệu Hàng ngồi luôn vào bàn cạnh Nghê Hạ.

 

Nghê Hạ nghẹn một hơi, nhưng vẫn không mở lời với anh trước.

 

"Nghê Hạ, lát nữa là cảnh của chúng ta rồi, dượt lời thoại một lượt đi.", diễn viên thường xuyên tranh thủ tập lời thoại trong lúc hóa trang để tiết kiệm thời gian, Hoắc Thiệu Hàng nói một cách nghiêm túc như vậy, Nghê Hạ khó lòng mà phản bác được.

 

"Vâng.", cô lật đến trang thoại, làm như bâng quơ hỏi, "Anh Hoắc là nam chính của phim này, thế mà tôi không biết đấy."

 

"Ừm, mấy hôm trước mới quyết định.", Hoắc Thiệu Hàng cười với cô, "Thì ra em là nữ chính, tốt quá."

 

Giả vờ, lại giả vờ! Hai ngày trước cô đã kể là mình đi thử vai nữ chính, thế mà anh là nam chính nhưng cô lại không biết. Cô không biết thì cũng thôi đi, nhưng tại sao Thẩm Tòng Ngưng lại biết?

 

Nghê Hạ nghiêng đầu lườm Hoắc Thiệu Hàng một cái. Người kia hơi nhướng mày, lại bất thình lình thò tay xuống dưới tập kịch bản khẽ nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp lướt qua mu bàn tay cô khiến cô suýt chút nữa đỏ mặt. Bao nhiêu người thế này, nhỡ không cẩn thận sẽ bị nhìn thấy ngay, vậy mà anh lại mặt dày đến thế là cùng!

 

Nghê Hạ khẽ ho, cố xem nhẹ biểu cảm cười như không cười của anh, nghiêm túc dượt lời thoại.

 

Ở một bên khác, Thẩm Tòng Ngưng xụ mặt. Từ lúc Nghê Hạ xuất hiện đến nay, cô ta cứ cảm thấy quan hệ giữa mình và Hoắc Thiệu Hàng thay đổi bất ngờ. Tuy rằng trước kia anh cũng chẳng tỏ thái độ gì đặc biệt với mình, nhưng ít ra thì vẫn như là bạn bè. Còn hiện giờ, anh chẳng nói với cô ta câu nào, vừa đến đã tiến tới chỗ Nghê Hạ. 

 

Thẩm Tòng Ngưng thật sự không cam lòng, cô ta thích Hoắc Thiệu Hàng nhiều năm như vậy, sao lại có thể cho phép một người nhảy ra giữa chừng thu hút anh chứ, cô ta cũng không tin cô gái kia có thể thật sự tóm được anh. Trước đây cô ta không vứt bỏ được sự kiêu hãnh của mình nên không dám theo đuổi Hoắc Thiệu Hàng, so sánh giữa việc mất Hoắc Thiệu và mất thể diện, cô ta biết cái nào nặng cái nào nhẹ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-107.html.]

Hóa trang xong liền đến trường quay chờ, hai người đều đã thay xong phục trang.

 

Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười, "Sao thế, nhìn thấy anh không vui à?"

 

"Tin tức về người nào đó, em còn biết muộn hơn cả người ngoài, không phải là em không vui, mà là quá hổ thẹn.", Nghê Hạ nhếch khóe miệng, cười như không.

 

Hoắc Thiệu Hàng giơ tay lên, định véo má cô theo thói quen, nhưng nghĩ lại, đây là phim trường chứ không phải ở nhà, vì thế anh chuyển sang vỗ vai cô. Hoắc Thiệu Hàng đè thấp giọng nói, "Anh muốn cho em một điều bất ngờ nên mới không nói với em, còn về Thẩm Tòng Ngưng, anh nghĩ là cô ấy biết tin từ chỗ đạo diễn."

 

"Thế sao? Vậy Hoắc đại ảnh đế, anh có biết vì sao cô Thẩm lại hạ mình đến đây đóng vai nữ phụ phản diện không? Anh không cảm thấy quá kỳ lạ à?"

 

Hoắc Thiệu Hàng trầm tư, "Đến làm lá xanh* cho Nghê đại tiểu thư, không phải là quá quang vinh sao?"

 

Nghê Hạ sửng sốt, phì một cái suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Nếu người hâm mộ mà biết một Hoắc Thiệu Hàng lúc nào cũng nghiêm nghị, lịch thiệp lại mồm mép dẻo quẹo thế này thì kiểu gì họ cũng sốc buốt óc cho mà xem.

 

"Làm lá xanh cái gì chứ, cô ta muốn làm đóa hoa* cho người ta hái thì có.", Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng bằng ánh mắt sâu xa, sau đó bỏ đi ra chỗ biên kịch thảo luận kịch bản. Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

 

*Câu hội thoại của HTH và NH được lấy từ ý của câu tục ngữ "Hoa đỏ mấy cũng vẫn cần lá xanh". Cam tâm làm "lá xanh" tức là chịu lùi lại vị trí phụ trợ.

 

Một ngày quay nhanh chóng trôi qua. Tám giờ tối vẫn còn một cảnh quay đêm. Tạm thời, những diễn viên chưa phải quay đều ở trong phòng nghỉ.

 

"Nghê Hạ, Nghê Hạ, Nghê Hạ!"

 

Nghê Hạ đang nghiêm túc đọc kịch bản thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô lập tức cứng sống lưng. Ngước mắt nhìn, quả nhiên là tên ngốc Ôn Đạc đang sung sướng chạy về phía cô.

 

Nghê Hạ gần như bất giác nhìn ngay về phía Hoắc Thiệu Hàng, ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhưng Nghê Hạ lại nhìn ra được vẻ chế nhạo trong mắt anh.

 

Không hiểu vì sao, cô hơi chột dạ.

 

Từ từ đã... Tại sao cô phải chột dạ? Chẳng phải lúc nào cũng có một đám con gái nhìn anh như hổ rình mồi sao? Nghĩ như vậy, Nghê Hạ liền cảm thấy yên tâm.

 

Ôn Đạc có gương mặt điển trai, lại hùng hục chạy vào như thế đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, đặc biệt là lúc cậu ta đặt một túi đồ ăn to trước mặt nữ chính Nghê Hạ.

 

"Nghê Hạ, nghe nói muộn rồi mà cô vẫn phải đóng phim, nên tôi mang đồ ăn đến cho cô ăn đêm.", Ôn Đạc chớp mặt, vẻ mặt rất chi là ân cần.

 

"Cảm ơn, tối muộn tôi không ăn."

Loading...