Tình Như Chim Trắng - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-12-05 11:11:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người chú họ bên dòng thứ cuối cùng cũng thẳng vấn đề: “Việc chắc chắn ảnh hưởng lớn đến giá cổ phiếu tập đoàn ? Bên chú đang một dự án gây quỹ tới giai đoạn quan trọng nhất.”

 

Những còn cũng bỏ lỡ cơ hội, lập tức lên tiếng.

 

Bọn họ quan tâm Lục Tiêu sống c.h.ế.t , họ chỉ quan tâm đến lợi ích của bản lung lay vì chuyện . Trong cái gia tộc mà lợi ích đan xen phức tạp , một ngã ngựa sẽ kéo theo cả một dây chuyền.

 

Lục Sầm chỉ cong môi nhạt: “Phòng quan hệ công chúng tập đoàn việc cả đêm. Tin tức tạm thời vẫn đang đè xuống, nhưng e là giữ qua sáng mai.”

 

Bầu khí tĩnh lặng lẽ là thứ xa xỉ cuối cùng. Đến sáng mai, điện thoại của các cổ đông, nhà đầu tư, đối tác sẽ réo lên ngừng.

 

Bà cô họ thở dài thườn thượt, giọng đầy ẩn ý: “Lúc A Tiêu đòi tham gia dự án thấy . A Sầm đang thế, nó nhảy gì cho thêm chuyện? Cả nhà đang ăn Tết yên , giờ thì vui .”

 

Nghe những lời trách móc , sắc mặt ông cụ Lục lập tức trở nên khó coi, u ám như sắp bão.

 

Ông chú họ cũng bồi thêm một câu: “Cái dự án khai trương vốn cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột, haiz.”

 

Bọn họ, những con cáo già thương trường, những lời vô tình, mà là cố ý xát muối vết thương.

 

Lâm Thi Ý tức đến sôi máu, đôi mắt sưng húp hằn lên những tia đỏ, bà nghiến răng c.h.ử.i rủa: “Các dựa Lục thị mới ngày hôm nay! Bây giờ chuyện còn rõ trắng đen mà lo đến cái !”

 

Toàn một lũ cơ hội, chỉ chờ khác sa cơ lỡ vận để giẫm lên!

 

Ông bác cả thở dài, đóng vai : “Chị dâu, năng đừng nặng nề quá. Ai ở đây mà cho Lục thị? là ai, năng lực đó thì đừng cố gánh. Mọi thấy đúng ?”

 

Lập tức lên tiếng tán đồng.

 

Lộ Xuyên, đầu tiên tham dự “bữa tiệc” của gia tộc họ Lục, chỉ lặng lắng . Bàn tay cầm đũa của siết đến trắng bệch.

 

Thì đây mới là bộ mặt thật của hào môn, một cuộc chiến khói s.ú.n.g nhưng tanh mùi máu.

 

“Được ,” ông cụ Lục chặn lời , “Đã khuya , đây cũng đổi gì, nên về thì về đó .”

 

Bữa ăn khuya mới một nửa, cam lòng về.

 

Trên bàn ăn chỉ còn Lục Sầm và Lộ Xuyên, cùng với ông cụ đang dậy.

 

Lục Sầm món cháo cua nước đêm nay ngọt thanh, bảo hầu múc thêm một bát.

 

Ông cụ thấy ăn ngon như , tức trút : “Ngày thường thấy cháu ăn mấy miếng, hôm nay cháo ăn đến hai bát.”

 

Lộ Xuyên thở dài, giải thích: “Chủ tịch, hôm nay khách sạn bên Úc Thành xảy chuyện, Lục tổng chạy qua đó xử lý, lúc về kịp ăn tối, nhận điện thoại của ngài xong uống một ly cà phê là chạy đến đây ngay.”

 

Bây giờ rạng sáng 2 giờ rưỡi, ăn một bát cháo cũng mắng ?

 

Ông cụ Lục thoáng chốc thấy áy náy, xuống thở dài một .

 

“Ông nghĩ thể để đám giúp đỡ cháu, ngờ còn khiến cháu dọn dẹp mớ hỗn độn.”

 

“Cháu quen .” Giọng Lục Sầm lạnh trầm.

 

Một câu “quen của Lục Sầm, sắc mặt ông cụ Lục càng khó coi hơn.

 

“Chuyện đúng là A Tiêu , lớn từng việc cũng nắm thóp,” ông cụ Lục , “Đợi A Tiêu về ông sẽ sắp xếp khác cho nó.”

 

“Nói cũng là một nhà, cháu để tâm một chút, đừng để nó xảy chuyện gì.”

 

Ăn hai bát cháo và một đĩa mì xào, cũng tạm đủ no.

 

Lục Sầm đặt đũa xuống: “Chuyện ảnh hưởng đến tập đoàn khá lớn, thời gian cháu sẽ bận, chuyện của Lục Tiêu, cháu sẽ để Lộ Xuyên theo sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nhu-chim-trang/chuong-84.html.]

 

Ông cụ Lục liếc Lộ Xuyên một cái, thầm nghĩ ngoài và nhà vẫn khác, nhưng còn cách nào khác, ông vẫn gật đầu.

 

Lục Sầm: “Khuya , ông nên lên lầu ngủ .”

 

Ông cụ Lục hừ lạnh: “Thế mà ông ngủ ? Đợi thằng ranh con Lục Tiêu về ông đ.á.n.h nó mới hả giận.”

 

Ông cụ Lục lên, : “Chẳng mấy tiếng nữa là trời sáng, cháu cũng đừng về nữa, ở nhà cũ tạm một đêm .”

 

Dường như từ khi nghiệp dọn ngoài, từng về ở qua đêm, dù muộn đến mấy cũng sẽ rời .

 

Thấy nhận lời, ông cụ Lục càng tức giận: “Đi , từng đứa một, thấy bực .”

 

Lục Sầm dậy, mặc chiếc áo khoác Lộ Xuyên mang tới: “Cháu về công ty tăng ca.”

 

Ông cụ: ……

 

Áy náy, vô cùng áy náy.

 

Chiếc Bentley đen tuyền rời khỏi nhà cũ.

 

Lục Sầm điện thoại hồi lâu, muộn thế , lẽ cô ngủ .

 

Cho đến khi rời khỏi con đường núi, vẫn gửi cho Lê Sơ Huyền một tin nhắn.

 

Lục Sầm: [Xem mặt em.】

 

Quá muộn, cũng nghĩ cô sẽ trả lời, day day sống mũi, mở album ảnh xem từng tấm hình lưu để tìm chút an ủi.

 

Có ảnh cô tắm suối nước nóng, ảnh trong chăn mắt nhắm hờ tỉnh ngủ, cũng ảnh mặc váy ngủ hở lưng đầu chụp gương.

Anh tấm cuối cùng lâu, cho đến khi một cuộc gọi đến che khuất ánh trăng của .

 

Lê Sơ Huyền trả lời tin nhắn, cô gọi thẳng cho .

 

Lục Sầm chút bất ngờ: “Sao giờ em còn ngủ?”

 

Lúc Lê Sơ Huyền đang ở sân nhỏ, quấn một chiếc chăn lông dày sưởi ấm ánh trăng: “ ngủ thì cho xem mặt ?”

 

“Em tỉnh ngủ cho xem cũng .” Hơn nữa cô gọi một cuộc điện thoại thế , cũng thấy mặt cô.

 

Lê Sơ Huyền dây dưa chủ đề , cô hỏi: “Về nhà cũ ?”

 

“Ừm.”

 

“Lần cần an ủi nữa nhỉ? Lúc nhà họ Lục đang cầu xin cứu Lục Tiêu .” Không mắng một ngày, chắc là tinh thần sảng khoái lắm.

 

Lục Sầm khẽ nhếch môi : “Sao cứu Lục Tiêu thì cần an ủi?”

 

“Nếu là tay, còn cần an ủi ?”

 

Lời , khí ngưng đọng.

 

Nhiệt độ trong xe tụt thẳng.

 

Rất lâu, ai chuyện, cũng ai cúp máy.

 

Lục Sầm cảnh đường phố ngoài cửa sổ, hình ảnh phản chiếu cửa sổ xe lạnh lùng, đạm bạc.

 

Anh : “Lần , em đừng nhúng tay .”

 

Loading...