Tĩnh Nguyệt - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-10-06 02:43:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Tĩnh vốn từ đầu chẳng đắm trong vòng danh lợi.

Người nhà tính tình lãnh đạm, phong vận nhạt nhẽo, là kẻ khí chất cao.

Thuở nhỏ, những lời , chỉ cúi đầu.

Tự , bản thể sánh bằng kẻ thiên tư xuất chúng như Từ Huy. Hắn cũng hề phóng khoáng vô tư, một một mảnh trăng thanh gió mát cũng thể hài lòng như Từ Phi.

Dường như, lúc nào cũng khao khát tìm kiếm một nơi chốn để thuộc về.

Hắn như kẻ trong đêm trăng vô tận, khẩn cầu ánh trăng biến thành dòng nước, quấn quanh trái tim đang dần khô héo của .

 

Giống như định mệnh, dấn con đường báo thù mờ mịt cho em sinh đôi vốn chẳng thiết với .

đó dường như là kẻ hiểu nhất.

Trước giây phút sinh tử, Từ Huy khẽ mấp máy một câu:

“Làm kẻ điên , trai .”

 

Điên rồ, khát vọng, cố chấp, cuồng bạo.

Từ Tĩnh nghĩ, đó mới là .

...

Những ngày tháng ngụp lặn nơi tăm tối chốn quan trường, như trong mộng.

Đao quang kiếm ảnh chùn bước, những kẻ miệng lời hoa mỹ, trong bụng gươm đao cũng khó . Ngay cả khi âm mưu cướp ngôi của Thành Vương, cũng chỉ kinh ngạc trong một thoáng.

Thành Vương khen rằng, dường như sinh để đùa bỡn lòng , màn kẻ chơi cờ đến phút tàn cuộc.

 

Kẻ tắm trong m.á.u ắt ngày say máu.

Ngày đó, khi tịch thu gia sản của đám quan viên phản bội, thấy một bé gái mặt mũi lem luốc, đang run cầm cập trong một góc nhà.

Một kẻ theo hầu thì thầm rằng, cô bé là con vợ lẽ, coi trọng. Lần hẳn sẽ đem bán nô lệ.

Từ Tĩnh bất chợt thoáng qua ý nghĩ, nếu Tống Vãn Uyển thể báo thù cho nhà họ Tống, liệu cô bé cũng là một mối họa tiềm tàng ?

 

Chưa kịp nghĩ thông, một hình bé nhỏ chạy chắn mặt cô bé.

“Không đem !”

Cậu bé gầy gò, lẽ cũng chả sống hơn cô là bao, run rẩy nhưng gượng vững, bờ vai thẳng tắp.

Kẻ hầu nhỏ, là con trai của quản gia trong nhà, c.h.ế.t để bảo vệ chủ.

Cô bé sợ tới cứng cả lưỡi, thốt lên lời nào, nhưng quyết liệt đẩy , ngừng lắc đầu. Hai hình nhỏ bé quấn lấy , nước mắt chan hòa.

Từ Tĩnh sững sờ.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Đôi mắt u uẩn của Tư Nguyệt hiện trong tâm trí , như dòng nước trong gột sạch suy nghĩ dơ bẩn.

Hắn thở một , là chua chát nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/ngoai-truyen.html.]

Kẻ hầu đưa hai đứa trẻ tới thư viện, để sách, để giám sát.

 

Đêm đó, một một chén rượu, tự đối ẩm bóng trăng.

Những ngày tháng thanh thản ở Nguyệt Ảnh Lâu hiện về.

Khi , vẫn còn là một thiếu niên ngưỡng vọng ánh trăng.

 

Ánh trăng đáng ngắm , vì nó treo ở cao, cũng chẳng bởi vì lúc nào nó cũng tròn đầy đẽ.

Ánh trăng đáng đắm chìm, bởi vì nó soi rọi lòng , dù là kẻ đài cao kẻ đang ngụp bùn lầy. Ánh trăng soi thấu tất thảy, dung hòa tất thảy.

Tư Nguyệt trông thì hờ hững thờ ơ, nhưng nàng thấu tỏ hơn bất kỳ ai.

Dù chỉ còn là ánh trăng đơn độc, cũng ngăn nàng mang ánh sáng tới cho kẻ khác. Rất mềm mại, nhưng cũng cứng cỏi.

Từ Tĩnh mỉm .

Hắn thể bẩm sinh là kẻ mềm lòng, nhưng thích bản một kẻ mềm lòng. Tránh xa những toan tính và tàn nhẫn , những thứ đang dần nuốt chửng lấy .

 

Vậy nên, trở bên ánh trăng.

...

Về gần tới sân nhà, trong gió văng văng một khúc Lạc Hoa Lưu Thủy. Nhành hải đường Tư Nguyệt cùng trồng cửa nhà rung rinh trong gió, cánh hoa cứng cáp kiêu hãnh vươn .

Tư Nguyệt bổ sẵn một đĩa đào, xếp đẽ bàn đá. Nàng là cầm sư, luôn giữ gìn đôi bàn tay, đụng dao. Vậy nên loay hoay chế một cái hộp gỗ gắn lưỡi dao để nàng thể tự cắt hoa quả.

Khúc đàn dứt, một nụ hôn rơi gò má mát rượi của nàng:

“Nương tử, ăn bánh mè nhé.”

Nàng cẩn thận đặt đàn xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi trán cổ , khóe miệng nhoẻn :

“Vất vả cho , Từ Tĩnh.”

Nàng vẫn thích gọi tên vì gọi phu quân.

Vừa , thuận tai, ám tình, hợp ý .

 

Hắn rót nóng nàng pha sẵn, cùng nàng ăn đào và bánh, thủ thỉ bàn bạc cùng nơi tiếp theo sẽ tới.

Một vụn bánh vương nơi bờ môi đỏ mọng, Từ Tĩnh vươn , c.ắ.n nhẹ lên môi nàng.

“Ta nàng đàn một bản,” vuốt khẽ ngón tay thon mảnh của nàng, “Tự Tại Khúc.”

Tư Nguyệt mím môi, ánh mắt cong cong, rướn hôn chụt lên vành tai .

“Được thôi, tri âm tri kỷ của .”

 

Gió thổi tà áo nàng khẽ bay, tiếng đàn tròn đầy như rót mật tim, như trăng rằm treo cao sáng soi nhân gian.

Năm rộng tháng dài, cùng thong dong, tự tại mà bước .

Loading...