Tĩnh Nguyệt - Chương 38 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (15)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:29:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong kết giới, bên suối róc rách, Tư Nguyệt lặng lẽ , vòng cổ trăng bạc n.g.ự.c sáng lên, luồng linh khí quen thuộc truyền ấn ký hoa sen nơi n.g.ự.c nàng, ấm áp như nhịp thở.

Nàng nhận mảnh ngọc từ Hoan Hỉ, ánh mắt dần trầm xuống:

dấu vết của Thủy yêu… cùng một linh khí mạnh. cũng còn khí tức của nhiều yêu vật khác. Ngọc vốn giữ năng lượng , những khí tức lưu từ lâu. Riêng linh khí… chỉ mới đây thôi.”

Hoan Hỉ gật gù, khẽ:

“Nghe một đám họ hàng của Tống gia từng chiếm Hắc Thạch gia trang, nhưng bộ đều Thủy yêu tàn sát. Từ Tĩnh cũng từng vị hôn thê của Từ Huy Thủy yêu săn tìm… liệu liên quan?”

Tư Nguyệt khẽ nhíu mày.

“Để nhắn Chu Mục Thanh tìm hiểu thêm,” Hoan Hỉ tiếp lời, “Còn Tư Nguyệt, ngươi… chuẩn Tây Ải thôi.”

lúc , Trình Tuyên trở , tay cầm một giỏ đào chín.

Hắn gãi đầu, ngập ngừng thật lâu thốt:

“Nếu các nàng , cũng cùng.”

Ánh mắt Hoan Hỉ mang vẻ dò xét.

Hắn vội phân bua:

“Tiệm mộc gần đây cũng chẳng ăn gì. Ta xa cho mở mang.”

Tư Nguyệt im lặng một thoáng, gật đầu.

Trình Tuyên lập tức rạng rỡ, nụ tươi sáng tới chói mắt:

“Vậy thì tối nay cơm thịt thỏ. Để nấu cho các nàng!”

Hoan Hỉ khoanh tay, chỉ hé mắt sang.

Cảnh tượng mà quen thuộc, dường như Nguyệt Ảnh Lâu cũng một dạo như .

...

Từ biệt Địa tiên, ba lên đường.

Tây Ải trải dài mắt - một dải đất gió cát liên miên, trời ngả sắc vàng xám. Cỏ xanh hiếm hoi, chỉ đá sỏi cằn cỗi, từng cơn gió quất ngang mặt như lưỡi d.a.o khô khốc. Thành Tây Ải cũng tiêu điều chẳng kém, tường thành xám xịt, cờ hiệu sờn rách bay phần phật, ít qua , chẳng chút náo nhiệt.

Nơi ngoài đội quân Tương Tây đóng giữ, hầu như thế lực nào. Bởi biên giới tiếp giáp là sa mạc mênh mông, chẳng nước nào dại dột tấn công từ hướng .

Ba khoác áo thô dày nặng, quấn khăn vải chắn gió cát, tiến thành. lúc , một toán lính hô lớn dẹp đường. Tiếng vó ngựa dồn dập, bụi mù tung lên.

Binh sĩ quát:

“Quý nhân qua, mau quỳ xuống!”

Tư Nguyệt, Hoan Hỉ và Trình Tuyên liếc , thuận theo quỳ gối.

Chỉ thấy vó ngựa trắng vun vút lướt qua, bóng áo xanh bay phấp phới trong gió cát. Không ai kịp rõ diện mạo, càng chẳng thấy ấn ký trăng khuyết ẩn hiện bàn tay nọ.

Bụi mù tan , phố xá trở tĩnh lặng.

Ba lặng lẽ khách điếm, gọi mấy bình rượu và ít thức ăn thô. Trong gian sảnh ảm đạm, tiếng gió vẫn rít ngoài khe cửa, họ khách lữ hành bàn tán.

“Nghe con yêu đốt chảy cả cát, trời đất ạ, đất vốn nóng mà giờ qua còn bỏng chân. Tuy hại , nhưng ai chịu nổi.”

Kẻ khác chen lời:

“Chưa ghê bằng con hút nước! Ở cái vùng hạn hán , nước còn quý hơn vàng. Nó mà xuất hiện, cả thôn cả trấn cũng chịu c.h.ế.t khát.”

Một lão lái buôn hạ giọng, dáo dác quanh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-38-kinh-hoa-thuy-nguyet-15.html.]

“Ta còn … gần đây nhiều nam nhân cường tráng, khỏe mạnh trong thành mất tích. Toàn là kẻ mới độ hai, ba mươi. Không ai tìm thấy xác. Người nghi là do yêu vật bắt …”

Trong khí rượu nhạt và khói đèn leo lét, những lời rì rầm khiến cả gian khách điếm phủ thêm tầng âm u, lạnh buốt tận sống lưng.

Có kẻ ghé sát, nửa say nửa tỉnh, hạ giọng như gió rít:

“Đừng tưởng Tây Ải chỉ yêu quái. Nghe , tàn đảng còn trung thành với cố Lý tướng quân vẫn ẩn nấp đây. Lại thêm quận chúa Quỳnh Hoa - dường như cũng đang nhòm ngó biên cương. Hầu phủ và Thành vương gần đây đều tới dò xét. Tây Ải , một khi loạn lên, chẳng ai sẽ về ai…”

Không khí trong khách điếm vốn ngột ngạt, nay càng thêm đè nén như bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.

...

Đêm , khi ba khỏi khách điếm, phố xá hãy còn ánh đèn. Giữa dòng lác đác, một nam nhân cao lớn với bạn rượu, mấy bước bỗng khựng .

Một làn sương đen từ hư tràn xuống, quấn chặt lấy . Người kịp hét lên, chỉ trong thoáng chốc ánh sáng vụt tắt, thể gục xuống như búp măng bẻ gãy.

“Yêu khí!” – Tư Nguyệt bật thốt, mắt nàng lóe lên ánh đỏ.

Nàng lao lên, song chỉ kịp thấy hình nạn nhân kéo tuột bóng tối, biến mất giữa khe ngõ hẹp. Tiếng gió rít rợn , như nuốt trọn cả tiếng kêu cứu còn dở dang.

Con yêu … tốc độ kinh khủng, dễ dàng phá vỡ linh khí bảo hộ của trưởng thành.

Hoan Hỉ hốt hoảng:

“Thứ quỷ quái gì đây chứ…”

Tư Nguyệt hít sâu một , mắt tối :

“Chấp niệm của nó hẳn phổ biến, nên mới thể mạnh lên như .”

...

Sáng hôm , tường thành dán thêm mấy tấm cáo thị mới. Giấy còn ướt mực, chân dung những nam tử mất tích hiện rõ từng nét.

Hoan Hỉ nghiêng đầu, lẩm bẩm:

“Quái lạ… đều là nam nhân tuổi tráng niên, dung mạo khôi ngô. Hình như… càng càng dễ bắt.”

Tư Nguyệt khẽ chau mày.

“A, các nàng đây ,” Trình Tuyên rạng rỡ, chạy hồng hộc tới, “Ta mãi mới thấy một quầy chế hương, vẻ thú vị lắm. Chắc các nàng cũng thích hương nhỉ? Ta thấy thường là nữ tử thích hương thơm mà.”

Tư Nguyệt chậm rãi theo thiếu niên đang hồ hởi lôi kéo .

Trên kệ bày đủ loại trầm gỗ, hương thảo, mùi thơm đan xen như sóng gợn, khiến gian phòng nhỏ bỗng ấm lên đôi phần.

Trình Tuyên dừng hộp hương gỗ tùng, khẽ mỉm :

“Mùi thanh mát, như gió núi đầu thu, dễ chịu lắm.”

Rồi sang Tư Nguyệt, hỏi nhẹ:

“Còn nàng, thích loại nào?”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Nàng thoáng ngẩn . Trước khi kịp đáp, tiếp, giọng chắc nịch:

“Không hiểu cứ nghĩ nàng hợp với hương sen. Vừa trong trẻo thanh nhã.”

Hắn ho khẽ, lúng túng :

“Ta quá phận nhỉ?”

Lời rơi xuống, tựa như khẽ chạm một nơi sâu kín trong lòng Tư Nguyệt. Nàng sững sờ, trong tim dâng lên một cảm xúc u uẩn mơ hồ.

lật khắp quầy, hề thấy loại hương .

Loading...