Trong phòng, thế tử chờ sẵn. Hắn dịu dàng nâng lược chải tóc cho nàng, giọng trầm ấm vang lên lưng:
“Nàng đang suy tư gì ?”
Chu Mục Thanh kể , từng chữ nặng như chì. Rồi nàng thở dài, thì thầm:
“Liệu thể tin lời ?”
Thế tử khẽ , đặt bàn tay ôn nhu lên vai nàng:
“Dù thật giả, một điều chắc chắn – nàng sẽ bao giờ giao Tư Nguyệt cho .”
Đôi mắt Chu Mục Thanh khẽ cong lên, nàng mỉm , thì thầm:
“Chỉ phu quân… là hiểu .”
Thế tử cúi xuống, nụ hôn nhẹ chạm nơi khóe môi, dần trở thành nồng nàn sâu lắng.
Hắn khẽ kéo vạt áo nàng xuống. Nụ hôn thả nhẹ cần cổ, xương quai xanh của nàng, buông dần xuống .
Chu Mục Thanh khẽ :
“Phu quân… Tóc sẽ rối lên mất.”
“Ta chải cho nàng.”
Nụ hôn nóng bỏng nàng rên khẽ.
Áo lụa khẽ xô dịch, nắng chiều soi bóng hai nhập một. Ngoài , gió xuân lướt qua vòm liễu, lá rủ rơi rụng như tấm màn che, để mặc gian phòng chìm trong sắc xuân nồng nàn.
...
Đêm buông, Hầu phủ lên đèn. Bữa tối dọn bao lâu, cửa lớn vang lên tiếng gõ dồn dập.
Một thiếu niên áo vải xộc xệch, bê bết máu, loạng choạng bước . Ngọn đèn trong đại sảnh hắt xuống, soi rõ gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn sáng rỡ.
“Ta… tin của Tư Nguyệt.”
Giọng Trình Tuyên khàn , nhưng từng chữ vẫn chắc nịch.
Chu Mục Thanh vội tiến tới đỡ, trong mắt thoáng ánh lên kinh ngạc.
Trình Tuyên kể vắn tắn vụ việc ở Cam Lộ trấn, mỉm :
“Nàng . Chỉ là… tình trạng cơ thể cần tĩnh dưỡng ít nhất một năm.”
Hắn ngẩng mặt, mu bàn tay đưa . Giữa lớp m.á.u loang lổ, hiện lên vết ấn hình móng hổ sáng nhạt.
“Địa tiên lập một trận pháp trong núi. Chỉ kẻ ấn ký mới bước . Ngài sẽ bảo vệ nàng. Còn … sẽ là đưa tin.”
Nói xong, cúi hành lễ, dáng lưng mảnh khảnh nhưng vững chãi. Rồi xoay rời , bóng dáng lẫn dần màn đêm.
Trong đại sảnh chỉ còn tiếng thở dài khẽ vang.
Chu Mục Thanh nhỏ giọng, ánh mắt theo:
“Có lẽ… khác cũng nóng lòng tin tức về Tư Nguyệt.”
Thế tử gật đầu, khóe môi cong nhẹ:
“Hắn đúng là một đứa trẻ tiền đồ, ắt sẽ nên chuyện. Chỉ sợ lúc , tin sẽ quá chấn động.”
Chu Mục Thanh khẽ lắc đầu, giọng điềm tĩnh:
“Tâm tính vốn kiên định. Rồi sẽ tự điều chỉnh .”
Hai dần chuyển sang chuyện triều đình.
Thế tử thở dài, chén rượu trong tay sóng sánh:
“Hoàng thượng ngày càng hồ đồ, sa linh đan. Nếu phe Quận chúa Quỳnh Hoa nhân cơ hội , dâng yêu đan giả dạng linh đan để lấy lòng…”
Chu Mục Thanh khẽ chau mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-37-kinh-hoa-thuy-nguyet-14.html.]
“Ta sẽ thông qua các tiểu thư đang theo học ở Viện Nữ học, tìm cách dò xét. Phải theo dõi xem Quận chúa động tĩnh gì.”
Ánh nến lung linh trong gió, hắt bóng hai vách.
...
Một năm .
Ánh nắng xiên qua tầng mây, chiếu xuống triền núi phủ đầy thông. Trình Tuyên men theo lối đá, tay ôm một gói bánh bao nóng hổi.
Đến vách đá dựng, hít sâu một , nâng mu bàn tay. Ấn ký móng hổ lóe sáng, tỏa thành từng vệt kim quang lan rộng. Không gian phía khẽ rung động, kết giới như tấm màn sương dần hé mở.
Hắn chậm rãi bước .
Trong rừng, một căn nhà gỗ mộc mạc mà tự dựng ẩn bên khe suối, vách cỏ, mái lá, nhưng sạch sẽ và vững chãi. Trên giường cỏ trong nhà, Tư Nguyệt vẫn say ngủ, gương mặt an tĩnh.
Hoan Hỉ vắt vẻo bậc thềm, thấy thì khẽ gật đầu.
“Ra ?” Trình Tuyên hạ giọng hỏi.
“Yêu độc áp chế,” Hoan Hỉ đáp, mắt về phía Tư Nguyệt. “Tuy tiêu trừ hẳn, nhưng tạm thời còn phát tác. Thêm hai, ba hôm nữa thể xuống núi.”
Trình Tuyên khẽ thở phào, nụ nhẹ nhõm thoáng qua, như gánh nặng buông xuống.
“Vậy thì quá .”
Hắn để gói bánh bao, chắp tay từ biệt, xoay rời .
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Ánh mắt Hoan Hỉ dõi theo bóng lưng , phức tạp lạ thường. Một năm qua, Tư Nguyệt một nhắc đến Từ Tĩnh, cũng chẳng bày tỏ gì rõ rệt với Trình Tuyên.
Hoan Hỉ tự trào, thầm nghĩ: Nữ nhân … quả thật ba hai lòng.
Ý nghĩ vẩn vơ thoáng hiện, nàng bật , sải cánh biến thành đại bàng bay vút lên cao, hướng thẳng về Hầu phủ.
...
Trong thư phòng sáng đèn, Chu Mục Thanh tin liền mỉm rạng rỡ.
“Nàng sắp hồi phục . Từ Tĩnh tin, hẳn cũng sẽ mừng lắm.”
Hoan Hỉ hờ hững đáp:
“ nàng cũng từng hỏi gì về .”
Chu Mục Thanh bật :
“Không nếu nàng Từ Tĩnh nay đỗ Thám hoa, Lễ bộ quan, hiện là ngôi đang lên trong triều… thì sẽ nghĩ nhỉ?”
Hoan Hỉ nhún vai, giọng mỉa mai:
“Đừng phí công đoán tâm tư kẻ lòng sắt đá .”
Chu Mục Thanh nheo mắt, nụ ngầm sâu thêm:
“Ngươi cũng hiểu nàng .”
Nói nàng thu ý , sắc mặt nghiêm :
“Tư Nguyệt khi xuất sơn, lập tức việc . Phía Tây Ải gần đây ngày càng nhiều vụ yêu vật quấy rối. Cần tìm hiểu.”
Hoan Hỉ lập tức bĩu môi, than thở:
“Tư Tư vẫn đang kêu ca ăn lỗ vốn. Lấy linh khí một , mà việc cho ngươi như nô lệ.”
Chu Mục Thanh khẽ, ánh mắt ẩn vài phần tinh quái:
“Ta chỉ theo đúng quy tắc của nàng thôi.”
Rồi nàng lấy một mảnh ngọc bội vỡ, đặt tay Hoan Hỉ.
“Đưa cái cho nàng. Quân của Hầu phủ tìm trong Hắc Thạch gia trang.”
Hoan Hỉ cau mày:
“Đó là nơi nào?”
“Nhà cũ của Tống gia. Đó là một gia tộc nổi tiếng về y thuật, đột ngột biến mất hơn chục năm nay. Gần đây quân Hầu phủ tìm thấy nơi bí ẩn họ từng cư ngụ, nhưng chỉ còn dấu vết một trận t.h.ả.m sát. Xương cốt tan nát, vết tích Thủy yêu lẫn một pháp trận kích hoạt thể thấy . Mảnh ngọc là thứ duy nhất còn sót .”