Tĩnh Nguyệt - Chương 34 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (11)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 18:14:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh trong mơ chuyển.

Tư Nguyệt cùng phụ sang nhà Trình thị.

Nàng hoảng hốt xin rối rít, Dã Tử gây sự gì bên ngoài.

Hắn khinh khỉnh khoanh tay tựa cửa, bộ dạng kiêu ngạo cần biện giải.

Tư Nguyệt nhỏ dùng hai tay, rụt rè giơ một cái bọc vải lên mặt :

“Cảm tạ .”

Dã Tử con d.a.o khắc gỗ trong tay nàng, mắt sáng lên:

“Tiểu ! ý lắm! Từ nay, theo . Ca sẽ bảo vệ ngươi!”

Tư Nguyệt cảm thấy nụ thật là chói mắt, rạng rỡ, như xông xáo tiến thẳng thế giới đang dần trở nên ảm đạm của nàng.

Trình thị bộ dạng như thôi, còn phụ nàng hắng giọng. Ông chùn xuống một chút, dù thiếu niên mặt cũng là kẻ g.i.ế.c , kể cả là vì nghĩa.

Tư Tư, con bé lẽ cần một chút can đảm từ .

“Dao sắc thể gây đổ máu, cũng thể tạo … cảnh ý vui,” phụ nàng, tuy là một thợ mộc, cũng từng qua sách vở, “Trình… công tử, học nghề mộc ?”

Mưa ngừng, những giọt còn sót mái ngói rơi tí tách, Dã Tử theo phụ Tư Nguyệt tới trạch viện nhỏ, nơi gỗ xẻ, đục, búa và đinh vương vãi khắp sàn.

Phụ nàng đưa cho từng dụng cụ, giọng nghiêm khắc:

“Đầu tiên, học cầm búa đúng, lực tay đủ. Xẻ gỗ thẳng, miết đinh đều, thì mới bền.”

Dã Tử cúi , tay cứng như thép, chăm chú theo. Từng nhát chạm thớ gỗ vang lên, đều đặn mà uy lực.

Phụ Tư Nguyệt thở dài, mắt về phía sân nơi Tư Nguyệt đang luyện kiếm:

“Nàng giống mẫu lắm… sắc nước hương trời. Nếu tự bảo vệ bản , sẽ là tai họa. Ta dạy nàng chút quyền cước, tự mới an .”

Giọng ông trầm xuống kể:

“Mẫu nàng mất tích từ lâu.”

Dã Tử nhíu mày, ánh mắt u uẩn:

“Hóa nàng cũng là đứa trẻ còn mẫu …”

Nàng luyện kiếm, bàn tay nhỏ bé run rẩy vung cây kiếm gỗ, loạng choạng giữa ráng chiều.

Trong mơ, cảnh vật biến thành một triền đê đầy hoa cỏ lau.

“Tư Tư, lên trấn rủ ?”

Dã Tử bất mãn hừ một tiếng, tay giằng lấy gói đồ nàng đang ôm khệ nệ.

Tư Nguyệt nhỏ tuổi đáp, chỉ mím môi khẽ .

Một đám con trai tò mò nàng, Tư Nguyệt ngại ngùng, lúng túng .

Dã Tử nham nhở, khoác tay lên vai nàng.

“Có ca đây cùng, sợ gì hết!”

 

Âm thanh thiếu niên như vang từ xa xăm.

Ánh nắng chan hòa rọi mành mỏng, Tư Nguyệt khẽ chớp mắt tỉnh giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-34-kinh-hoa-thuy-nguyet-11.html.]

Tư Nguyệt vẫn còn ngẩn ngơ, tay vô thức siết chặt mép chăn. Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, Hoan Hỉ đẩy cửa bước , mái tóc xõa ngang vai, dáng điệu uể oải, che miệng ngáp dài.

“Tư Tư, ngươi còn dậy ?”

Nàng đó thật lâu, trầm ngâm, bất chợt hỏi khẽ:

“Hoan Hỉ… ngươi khi nào quên Lâm Tam Lang ?”

Hoan Hỉ sững . Một thoáng im lặng lặng xuống, đó giọng nàng dịu , như chìm hẳn trong hồi ức:

“Không.”

Ánh mắt Hoan Hỉ chìm xuống, nàng khẽ nhếch môi buồn:

vốn là hồn , yêu. Dù biến hóa thế nào, vẫn tạo thành từ chấp niệm. Làm mà quên ?”

Rồi Hoan Hỉ sang Tư Nguyệt, giọng trở nên kiên nghị:

“Còn ngươi… dù cưỡng ép thành bán yêu, căn cốt vẫn là con . Cái gì thể quên thì nên quên .”

Tư Nguyệt rũ mi, hàng mi run khẽ. Trong lòng nàng vang lên tiếng thì thầm: Quên ? Nếu thật sự quên , còn gắng gượng sống tiếp để gì?

Tay nàng vô thức chạm mặt vòng trăng khuyết, cảm giác mát lạnh như lời thầm thì dịu dàng.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Một lúc , tiểu nhị gõ cửa mang cháo nóng lên. Mùi gạo nếp thoảng , lấp đầy gian lạnh lẽo.

Hai lặng lẽ ăn xong bữa sáng, cùng rời khách điếm.

...

Con đường ngoài trấn đông nghịt. Người dân tay bưng mâm lễ, tay xách đèn hoa, rộn ràng kéo về phía miếu Phong Thần.

Tư Nguyệt và Hoan Hỉ hòa dòng , bước chậm theo nhịp.

Nàng đang thì bất chợt xô nhẹ, cả hình loạng choạng tựa bức tường đá lạnh. lúc , một chiếc xe ngựa lao qua, bùn b.ắ.n tung tóe lên y phục của kẻ đẩy nàng.

Một giọng quen thuộc vang lên ngay bên tai:

“May mà cô nương bẩn.”

Tư Nguyệt sững , ngẩng đầu lên.

Ánh nắng chiếu nghiêng qua mái hiên, rơi đúng lên nụ răng khểnh sáng rỡ.

Trình Tuyên đó, tay gãi đầu, vẻ lúng túng:

“Lại gặp nàng ở đây .”

Hoan Hỉ bên, thấy Tư Nguyệt ngẩn thì liền kéo vạt áo nàng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Trình Tuyên dường như nhận , chỉ nhẹ nhàng:

“Ta đang đường đến miếu Phong Thần.”

Tư Nguyệt gật nhẹ:

“Chúng cũng .”

Ánh mắt thiếu niên sáng rỡ, nụ bừng lên:

“Ta và cô nương… thật đúng là duyên.”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Rồi như nhớ điều gì, lục trong túi áo, lấy một con thỏ gỗ nho nhỏ, điêu khắc tinh tế, trông mềm mượt như đang cử động. Hắn chút ngượng nghịu, bàn tay khẽ run khi đưa tới mặt nàng:

“Hôm đó… chờ mãi mà nàng đến, nên dù vốn định tặng nhưng . May mà hôm nay gặp .”

Tư Nguyệt khẽ đón lấy, đầu ngón tay chạm đường vân gỗ mịn, thoáng chút ngẩn ngơ.

Loading...