Tĩnh Nguyệt - Chương 33 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (10)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 18:12:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có một vị khách bất ngờ đang ở đó, dường như chủ đích đợi nàng một lúc.

Thấy nàng, Từ Phi mừng rỡ reo lên:

“Ôi, ân nhân cứu mạng của cả nhà đây !”

Vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, giọng phóng khoáng sang sảng.

“Ta đến đây mới Từ Tĩnh mất ,” Hắn chép miệng tiếc nuối, “Cái đứa nhỏ , lúc nào cũng tâm tư sâu nặng, giấu giấu diếm diếm, thật chẳng khiến bớt lo.”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Không hiểu , , Tư Nguyệt bất giác mỉm .

“Từ… đại ca,” nàng nhỏ giọng, “Từ Tĩnh và Từ Huy… khác ?”

“Khác chứ,” Từ Phi gãi đầu, nét mặt khó xử. “Bọn chúng tuy là sinh đôi, nhưng chẳng thiết. Từ Huy ốm đau từ nhỏ, nhưng thiên tư nổi trội, cha đưa thư viện Thanh Bạch, nơi nhân tài nhiều như mây. Nhà cũng chẳng khó khăn, nhưng họ nghĩ Từ Tĩnh học nơi cũng phí phạm, nên chỉ gửi tới thư viện Như Lộc nhỏ hơn nhiều.”

Tư Nguyệt chút sửng sốt.

“Từ Huy… đứa nhỏ … thật ,” Từ Phi thở dài, “ yếu sức, nhưng gây chuyện khắp nơi. Rõ ràng thiên phú tồi, nhưng cố ý trễ nãi, nhiều lúc bỏ dở việc học. Sau đó, nhặt một cô gái từ về, tuyên bố sẽ cưới cô ả. Cha đ.á.n.h Từ Tĩnh một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t vì quản đứa em. quả thật đó Từ Huy chăm chỉ tới thư viện hẳn, cha mới dần dịu , chấp nhận cô .”

“Cô gái …” Tư Nguyệt ngập ngừng, “tên nàng là gì?

“À, nàng tên Vãn Uyển,” Từ Phi đáp, “họ thì nhớ bao giờ nàng .”

Tư Nguyệt thoáng trầm ngâm.

“Cô nương ,” Từ Phi nhoẻn , “đa tạ cô chăm sóc cho Từ Tĩnh. Lần gặp , dù vội vã, cũng thấy nó khác nhiều lắm. Có vẻ cứng cỏi hơn, bớt u ám nhiều . Dù nó ngày thường lãnh đạm, nhưng , nó vẫn canh cánh trong lòng cái c.h.ế.t của Từ Huy nhiều lắm. Quan hệ hai đứa , thì vẫn , nó và Từ Huy là hai đứa hiểu nhất đời. Nó cam lòng để Từ Huy c.h.ế.t oan .”

Tư Nguyệt khẽ gật đầu.

“Chắc hẳn cô thấy lớn trong nhà thất bại lắm,” Từ Phi xòa, “Ta giỏi kiếm tiền, nhưng tâm tư tinh tế. Đã để cả hai đứa em chịu ấm ức nhiều . Nếu , hãy dựa Từ Tĩnh nhiều hơn nhé. Nó… khác cảm thấy cần nó lắm đấy.”

...

Cam Lộ trấn náo nhiệt vì ngày hội hoa xuân. Mẫu đơn yêu kiều, lê hoa trắng muốt, trăm hoa khoe màu, sáng rực sắc xuân.

Tư Nguyệt bước xuống khỏi xe ngựa hầu phủ, cùng Hoan Hỉ biến hình trở trong khách điếm.

Hai nàng tắm rửa xong xuôi, là lúc chiều tà. Hương hoa mơn man vẫn đưa đẩy trong khí, hòa cùng hương rượu thơm nồng. Phố nhỏ lúc lên đèn, ánh sáng dìu dịu phả mặt đường rải sỏi xanh trắng.

Tư Nguyệt bên cửa sổ tửu lâu, gò má ửng hồng vì rượu hoa mai. Bên là dòng sông êm ả, một thiếu nữ áo hồng đàn thuyền hoa. Tiếng đàn cất lên nhịp nhàng, lúc vút lên theo ánh trăng nhạt, khi rơi tí tách xuống từng cánh hoa e ấp bên nàng.

“Tương tư tĩnh hướng minh nguyệt tố,

Bất ký hoa lưu sầu nhân tri.”

(Nỗi tương tư chỉ dám gửi cho trăng sáng, chẳng thả hoa theo dòng, e .)

 

Ở bàn bên, vài khách đối ẩm xôn xao:

“Mai nhất định đến sớm! Miếu Phong thần mới tu sửa, giờ linh lắm!”

Người khác hớn hở phụ họa:

“Ta cầu cưới nương tử, quả nhiên thành !”

“Thế là gì, rút thẻ ước, hôm đ.á.n.h bạc thắng chục lượng! Phí thẻ đắt thật, nhưng đáng!”

Hoan Hỉ xì khẽ: “Buôn thần bán thánh…”

“Nhà cầu con trai, cũng con trai luôn!”

Lại kẻ khả ố:

“Người quen xin nhà mới, hôm họ hàng xa c.h.ế.t sớm, để hẳn căn lớn gấp ba !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-33-kinh-hoa-thuy-nguyet-10.html.]

Tiếng khà khà vang dội.

 

Tư Nguyệt và Hoan Hỉ .

Câu chuyện ngày càng hoang đường, bắt đầu cả xin quan cầu tước như ý.

“Mai một chuyến xem ,” Hoan Hỉ thì thầm. “Có con yêu nào… chấp niệm thực hiện nguyện vọng của khác , Tư Tư?”

Nàng lắc đầu, “Chuyện vẻ quỷ dị.”

Tiếng hát thuyền hoa lúc gần lúc xa…

“Hồng đậu vi nhiên vô xứ ký,

dư lãnh nguyệt chiếu tương tư.”

(Hồng đậu khẽ cháy mà chẳng nơi gửi, chỉ còn trăng lạnh soi nỗi tương tư.)

...

Tư Nguyệt trở về khách điếm, rượu vẫn tan hẳn. Nàng gục dài bàn , đầu gác lên tay.

Vòng cổ trăng bạc sáng lên ấm áp, một luồng linh khí mỏng mảnh truyền ấn ký hoa sen.

Nàng bất giác đưa tay siết chặt mặt vòng hình trăng khuyết.

Tư Nguyệt chầm chậm tháo nó , đặt vội lên bàn như bỏng, lưng vùi chăn đệm.

Một lúc , nàng vùng dậy, vươn tay lấy vòng đeo , rúc sâu hơn nữa trong chăn. Vầng trăng khuyết như sáng rực cổ.

...

Trong mơ, nàng thấy căn nhà cũ ở ngõ Minh Kính.

Bão giông gào thét ngoài trời.

Phụ dặn nàng chờ cửa. Người miệt mài lên trấn tìm kiếm tung tích .

Tư Nguyệt nhỏ tuổi nôn nao trong lòng.

Khi tiếng gõ cửa, nàng vội vã chạy mở, mong đón phụ nhà.

một bóng đen to lớn vươn móng vuốt chộp lấy nàng, mùi thở hôi thối phả cùng tiếng thở khò khè.

“Con nhỏ , mới mười tuổi mà phát d.ụ.c như ,” túm tóc nàng kéo , trong khi một bàn tay thô bạo bóp chặt miệng nàng, “ông đây chờ nữa .”

Nàng nhỏ bé cứng đờ trong cơn sợ hãi tột cùng.

Mưa bắt đầu đổ xuống như trút nước. Y phục mỏng manh cơ thể nàng gần như xé toạc.

Bỗng, bàn tay đang ác ý sờ nắn cơ thể nàng khựng , kẻ đổ gục xuống.

Thiếu niên Dã Tử nghiến răng cầm một tảng đá lớn đập liên tiếp gáy kẻ , cho tới khi giãy lên một cái cuối cùng bất động.

Nàng nhận , là kẻ lúc gây sự đ.á.n.h , nhưng Huyên tỷ dịu dàng tặng bánh.

Huyên tỷ… kẻ hủy hoại, thắt cổ tự tận chiều qua.

“Còn ngây đó gì?” Dã Tử kéo Tư Nguyệt dậy, “Mau giúp một tay, ném cái đồ thối tha hãm hại Huyên tỷ xuống sông.”

Nàng như tê dại, cắm cúi theo lời .

Tới khi kẻ nọ cuốn trôi xong làn nước sông cuồn cuộn vì cơn bão, Dã Tử mới lôi kéo nàng một góc kín đáo để tránh mưa.

“Huyên tỷ,” thiếu niên òa, quỳ sụp xuống, trán đập mạnh xuống nền đất, “Trời mắt! Ta mắt!”

Áo vải thô của đẫm nước mưa, nhỏ tong tỏng xuống đất, hòa lẫn rêu, tan trong bóng tối như m.á.u loãng.

Loading...