Trong sảnh Hầu phủ, Chu Mục Thanh lật xem tập hồ sơ, ánh mắt đượm nét mệt mỏi.
“Nạn nhân đầu tiên của Thủy yêu,” nàng cất giọng trầm thấp, “chính là ở Bồ Đề trấn. Lúc nó còn yếu ớt, nên chỉ móc trái tim của cô bé, còn trai thì n.g.ự.c rạch một đường, m.á.u chảy cạn kiệt, nhưng vẫn thoi thóp sống.”
Không khí chợt đặc quánh .
Từ Tĩnh nắm chặt tay, đôi mắt tối xuống.
Tư Nguyệt thì lặng im, ánh chìm ngọn nến lay lắt, một lời.
Ngay cả Hoan Hỉ một bên cũng thu đôi cánh, rũ đầu xuống, ánh mắt xa xăm như trôi dạt về quá khứ.
Chu Mục Thanh khẽ thở dài, gấp hồ sơ .
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“Ngày mai, chúng sẽ Bồ Đề trấn. Tìm tận gốc vết tích của nó.”
Giữa lúc đó, tiếng giáp trụ loảng xoảng vang lên, một binh lính bước , quỳ gối bẩm báo:
“Khởi bẩm Hầu thiếu phu nhân, thuộc hạ dò tin: ở Tụ Hương Lâu, phát hiện dấu vết hỏa hoạn kỳ quái. Dường như một sinh vật bằng lửa bao quanh lầu gác, đốt cháy sạch sẽ, cắp theo một thanh gươm bay từ trong đó.”
Ánh mắt Tư Nguyệt lóe sáng, nàng nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh:
“Trước đó, khói linh khí của từng tìm thấy dấu vết yêu vật ở tầng ngầm của Tụ Hương Lâu. Phu nhân cần nghĩ cách tìm lối xuống đó, đồng thời điều tra danh sách quý tộc thường lui tới. Chắc chắn bên trong còn bí mật khác.”
Chu Mục Thanh gật đầu, ghi chú .
Bên ngoài cửa sổ, Hoan Hỉ đột nhiên rung cánh, hóa thành hình đại bàng khổng lồ, một lời mà vỗ cánh bay , mang theo tiếng gió gầm thét.
Chu Mục Thanh cau mày, ngoái theo, khẽ hỏi:
“Nó… ?”
Tư Nguyệt đặt chén xuống, mắt :
“Chấp niệm của nó… chính là ở Bồ Đề trấn.”
Một thoáng trầm mặc bao trùm gian phòng.
Nàng sang Chu Mục Thanh, khẽ hỏi:
“Phu nhân chuyện thiếu nữ đem hiến tế sơn thần ?”
Chu Mục Thanh giật , gật nhẹ.
“Có. Nghe chỉ mười năm trở đây mới phổ biến. Người bảo như sẽ cầu mưa thuận gió hòa. thực chất, oán niệm của thiếu nữ c.h.ế.t oan hòa cùng vật dẫn là cây cối trăm năm trong rừng, từ đó sinh yêu vật.”
Nàng ngừng một nhịp, chậm rãi tiếp:
“Phần lớn yêu vật loại chỉ quanh quẩn nơi tế, g.i.ế.c vài tế lễ gần đó, gây sóng gió quá lớn. …”
Ánh mắt Tư Nguyệt lạnh , đôi môi khẽ nhếch.
“Hoan Hỉ… chính là kẹt trong chấp niệm dạng .”
Ngọn nến trong phòng khẽ lay động, ánh lửa run rẩy hắt bóng ba vách tường, dài méo mó, như những bóng ma đối diện giữa màn đêm dày đặc.
Tư Nguyệt gì thêm, hai còn cũng gặng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-26-kinh-hoa-thuy-nguyet-3.html.]
...
Đêm càng về khuya, nàng cùng Từ Tĩnh trở về, dọc hành lang dài vắng lặng, ngọn đèn dầu lay động in bóng hai song song mà chẳng ai mở lời.
Khi gần đến phòng nàng, Từ Tĩnh khựng , bàn tay siết chặt buông nhiều . Hắn lấy hết can đảm, giọng thấp hẳn :
“A Nguyệt tỷ… thể kể cho … về Trình Tuyên và… Dã Tử ?”
Bước chân nàng dừng . Trong khoảnh khắc im lặng, chỉ tiếng gió len qua song cửa.
Rồi Tư Nguyệt đầu, nụ khẽ cong, mang chút bỡn cợt:
“Ngươi hành xử giống hệt một oán phụ, dò hỏi về tiểu thanh mai của trượng phu .”
Từ Tĩnh chối, chỉ lặng lẽ nàng, ánh mắt đen thẳm né tránh.
Nàng tiến thêm một bước, hai tay bất ngờ kéo vạt áo n.g.ự.c , kéo cách hai sát . Hơi thở nàng chạm môi , lời như như đùa:
“Hay là… ngươi mê hoặc bởi sắc của ?”
Trong khoảnh khắc nàng áp sát, lồng n.g.ự.c Từ Tĩnh bỗng siết chặt.
Hắn chớp mắt, bất giác cúi xuống, môi chạm khẽ môi nàng.
Tư Nguyệt mở to mắt, một tia run rẩy thoáng qua gương mặt.
Nàng lập tức đẩy , thở rối loạn:
“Xin .”
Nói xong, nàng xoay phòng, cánh cửa gỗ đóng sập giữa hai .
Từ Tĩnh im nơi hành lang, mắt rũ xuống. Một lúc lâu , khẽ cất giọng trầm khàn:
“A Nguyệt. Nàng… Ngủ .”
Rồi bóng dáng , dần khuất trong màn đêm, chỉ còn tiếng bước chân xa dần hòa tĩnh mịch.
...
Tư Nguyệt lưng chặn chặt cánh cửa, tim đập thình thịch như thoát khỏi lồng ngực.
Nàng rối tung, hiểu tại bản “xin ”.
Rõ ràng… nàng gì sai.
nghĩ kĩ , cũng chẳng thể là nàng gì cả. Người khơi mào khiêu khích, chẳng chính nàng ?
Tư Nguyệt sụp xuống, vùi gương mặt đỏ bừng đầu gối, hai tay siết chặt lấy gối như thu nhỏ bản .
Cảm giác ấm nóng còn vương môi khiến nàng run khẽ.
chỉ trong một thoáng, ký ức về Dã Tử như trào dâng.
Cơn hỗn loạn trong tâm trí nàng như dội một gáo nước lạnh, chớp tắt trong giây lát.
Nàng cụp mắt, thì thầm thêm một tiếng “xin ”, leo lên giường, vùi kín trong chăn.
càng cố nhắm mắt, tâm trí càng chao đảo, nàng thao thức mãi chẳng ngủ .