Trong Thanh Bạch thư viện, khói hương bài vị Hồ Kỷ còn tan.
Tô Xương Trạch cúi xuống hành lễ, nhỏ giọng hỏi vị hôn thê của Hồ Kỷ:
“Chẳng … cô nương định từ đây thế nào?”
“Ta sẽ đem bài vị về quê,” nàng dùng tay áo gạt nước mắt, “ đó thủ tiết ba năm, mới tính tiếp.”
“Thủ tiết ba năm?” Tô tú tài giật nảy , “Nàng và cưới gả, thủ tiết lâu tới ?”
“Ý ngươi là gì?” nàng nhíu mày.
“Ta… ý gì!” Tô Xương Trạch hoảng hốt xua tay, “Chỉ là như nàng nghĩ.”
Tư Nguyệt và Hoan Hỉ mái xuống, đồng loạt khựng .
“Ta… thấy ! Con yêu quấn lấy trong phòng! Nếu thật sự chung thủy với nàng, liệu ?” Tô Xương Trạch đột ngột nắm lấy tay nàng, “Chúng … đều là phản bội, rổ rá cạp , chính là lương phối ?”
Hoan Hỉ nhịn nữa, nhảy xuống đạp thẳng một cú đầu , khiến ngã lăn nền gạch.
“Ngươi, cái đồ vô sỉ !” Nàng chỉ mũi mà mắng.
“Ta gì sai!” Hắn gân cổ lên cãi, “Hồ Kỷ là loại đạo đức giả! Ta hỏi cô nương trong phòng là ai, còn khuyên đừng suốt ngày tâm niệm chuyện nam nữ! Hắn đưa cô về, thì sẽ đưa cô , nhưng rốt cuộc cô chẳng vẫn hại đấy !”
Tư Nguyệt nhảy xuống. “Đánh.” Nàng vẫy tay với Hoan Hỉ.
Thân hình nhỏ bé nhảy lên, tát liên tục Tô Xương Trạch tối tăm mặt mũi, còn đường chống đỡ.
“Xem loại thì,” Tư Nguyệt nhếch môi, “Thấy nữ tử trần truồng trong phòng Hồ tú tài, khi còn đòi cùng “hưởng dụng” chứ.”
Tô tú tài như sét đánh, thẹn đến ôm mặt mà chạy mất.
Ba còn lạnh lùng chật vật bỏ trốn.
“Thất lễ quá,” vị hôn thê của Hồ Kỷ run rẩy dậy, “vật hôm cô cần… mang về đây .”
Nàng phòng, lúc mang theo một vật. Trên tay, chiếc hộp gỗ cũ nhưng khóa đồng chắc chắn. Trong hộp, ngoài vài mảnh ngọc vụn, còn một phong thư.
Tư Nguyệt cầm lấy mảnh thư rách nát, nhẹ nhàng mở .
Nét chữ quen thuộc đến mức khiến lòng bàn tay nàng tự chủ mà lẩy bẩy.
“Là… .” Tư Nguyệt siết chặt mép giấy, giọng khẽ run, nhưng mắt tối .
Trong thư rằng: “Phò mã chế tạo sắp thành. Đề phòng lỡ dở, mong Quận chúa chuyển tiếp…”
Đến đây thì xé ngang, còn chữ nào.
Vị hôn thê lúc bối rối:
“Ta… cũng hiểu ‘chế tạo’ là gì cả.”
Tư Nguyệt mím môi, thần sắc lạnh lùng.
“Ngươi giữ thư , là .”
Nàng và Hoan Hỉ cáo biệt, từ thư viện ngoài. Trên đường, Hoan Hỉ nhíu mày, nàng:
“Tư Tư… nét bút … thật sự lầm?”
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Tư Nguyệt dừng bước, gió thu thổi tung vạt váy, một lát mới khẽ gật đầu:
“Dù cháy thành tro, cũng thể nhầm.”
Nàng xoay , cất giọng bình thản đến lạnh:
“Điều tra thiếu niên gặp cầu hôm nọ.” Nàng cúi xuống, đôi mắt khẽ cụp, “Hắn tự xưng là… Trình Tuyên.”
Hoan Hỉ thoáng giật , nghiêm mặt:
“Thật ư? Ngươi… chứ?”
Tư Nguyệt chỉ mỉm , đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-22-tan-nguyet-tan-huong-8.html.]
Hoan Hỉ lập tức hóa thành đại bàng rời .
...
Tư Nguyệt theo bóng cánh chim bay khuất nơi chân trời.
Bỗng, linh khí khẽ chấn động, khiến nàng cau mày.
“Không xong…” Nàng giật .
“Cái tên ngốc -”
Cắn môi, nàng xoay lao , ảnh ẩn trong gió.
...
Tầng cùng của Tụ Hương Lâu, giờ chỉ còn một đống tàn tro và gỗ cháy.
Tư Nguyệt lướt qua lớp lính gác bằng thuật ẩn nhờ linh khí, bước chân nhẹ như chạm đất.
Cánh cửa cháy sập, khói than vẫn âm ỉ.
Trong gian đen đặc mùi tro bụi, một bóng dáng gục ngã.
“Từ Tĩnh!”
Hắn phủ đầy bụi than, mặt đỏ bừng vì sốt, thở run rẩy. Một nhát đao từ phía bổ xuống, nàng kịp xoay , cánh tay vung nhẹ, linh khí quét qua ép cả toán lính ngã ngất.
Nàng quỳ xuống, nâng dậy, giận lo:
“Ngươi… dưỡng sức trong khách điếm, đến đây gì hả?”
Từ Tĩnh mấp máy môi, kịp , thì—
Ầm!
Một luồng tiếng rù rì vang lên từ bốn vách.
Tro than rơi lả tả, những đường vân mờ sàn, trần, vách cháy đen sáng lên một lượt. Chúng còn ánh vàng dịu, mà chuyển thành màu đen thẫm, tua tủa như vô xiềng xích đan chặt thành lưới.
“Tư Nguyệt!”
Một sức mạnh cuốn thể nàng giật thẳng lên, treo lơ lửng trong trung. Lưới đen co siết, như hàng ngàn mũi dao, cứa rách da thịt. Máu từ vai nàng nhỏ xuống, từng giọt thấm tro bụi chân Từ Tĩnh.
“A… Nguyệt!” Từ Tĩnh thảng thốt kêu lên, vươn tay về phía nàng, ánh mắt hoảng loạn.
Từ xa, từng nhịp bước chân chậm rãi vang vọng, nện xuống nền tro tàn lạnh lẽo.
Một bóng phủ trong áo choàng đen bước . Gương mặt giấu kín lớp vải, giọng trầm khàn, như vọng từ trong âm phủ:
“Cuối cùng cũng gặp … con gái của .”
Tư Nguyệt run lên, đôi mắt rực lửa căm giận.
“Im miệng! Phụ ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t từ lâu. Ta thứ phụ như ngươi!”
Kẻ đó nhếch một ngón tay.
Lưới đen liền xoay chuyển, cắt sâu thêm da thịt nàng. Máu tràn , thấm đỏ vạt áo.
Đau đớn bạo liệt, nhưng nàng chỉ c.ắ.n chặt môi, một tiếng cũng buông.
Chỉ tiếng gọi tuyệt vọng từ đất vang lên, nghẹn trong lồng ngực:
“A… Nguyệt!”
Tư Nguyệt giãy giụa, càng vùng vẫy, những sợi lưới đen càng thít chặt, cứa từng đường rách sâu da thịt. Máu ròng ròng nhuộm đỏ vạt áo.
Giọng trầm khàn của kẻ áo đen vang lên, lạnh lẽo như sương mù mùa đông:
“Vô ích thôi. Ngươi nửa hóa yêu, thể nào thoát khỏi trận pháp . Nó bày chỉ để khống chế loại tồn tại như ngươi.”
Từ Tĩnh sững , ngẩng đầu lên. Trong ánh sáng nhập nhòe, một bên mắt Tư Nguyệt rực đỏ, như vũng m.á.u sôi trào.
“Nàng…thật sự là…” run giọng.