Tĩnh Nguyệt - Chương 16 - Tàn Nguyệt Tán Hương (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-02 15:21:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tư Nguyệt khép hờ mắt, ngón tay khẽ gõ lên bàn gỗ:

"Ta lệ g.i.ế.c . Ta chỉ hóa giải chấp niệm của yêu."

Chu Mục Thanh tranh cãi, chỉ chậm rãi rút từ tay áo một miếng ngọc bội sứt mẻ. Ánh sáng óng lên mặt ngọc, khiến Tư Nguyệt thoáng ngẩn .

Một khắc , nàng gằn giọng, tiếng nàng phá tan lặng trong viện:

"Ngươi… tại thứ ?"

Mục Thanh khẽ cụp mi, gương mặt thoáng một nét buồn bã:

"Cô cần . Cô từng qua về Thánh Mộc Giáo chứ?"

Tư Nguyệt lắc đầu. Chu Mục Thanh tiếp lời.

"Đó là một đám kẻ điên, luyện yêu vật để điều khiển, mượn sức yêu để mưu cầu quyền thế. Ta cô g.i.ế.c kẻ ở trung tâm chuyện . Hắn tên là Tấn An, và thu thập vô yêu vật. Ta e, chẳng bao lâu nữa, loạn thế sẽ đến."

Lúc , Từ Tĩnh bước . Hắn im lặng rót , đặt chén mặt khách, ngay ngắn phía Tư Nguyệt, tựa như một cái bóng lặng lẽ.

Tư Nguyệt đầu nhận miếng bánh đậu đỏ đưa, đưa mắt Chu Mục Thanh, cất tiếng hỏi:

"Nếu , ngươi sẵn sàng trả giá để rút tơ bản mệnh ?"

Người hầu theo nàng lập tức bước , quỳ gối, chủ nhận lấy cái giá .

Tư Nguyệt lắc đầu, giọng lạnh lẽo:

"Không đúng quy tắc. Bản mệnh là duyên của chính chủ, thể để khác gánh ."

Mục Thanh im lặng một lát ngẩng lên, đôi mắt sáng rực che giấu quyết tâm:

"Nếu rút tơ bản mệnh, thể xin thêm một pháp khí bảo ?"

Tư Nguyệt đáp ngắn gọn:

"Pháp khí coi như là ân tình là . Dù , nó cũng chỉ tác dụng giúp cô thoát hiểm trong một khắc mà thôi."

Mục Thanh gật đầu. "Chỉ cần như cũng là ."

Tư Nguyệt niệm câu chú cổ, sợi tơ vàng óng khẽ rời khỏi thể Chu Mục Thanh. Khi tơ bản mệnh rút, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch. Mồ hôi lạnh túa , thể chao đảo như sắp gục, may nhờ hầu nhanh tay đỡ lấy.

Nàng thở dồn dập, nhưng vẫn gượng :

"Không ."

Tư Nguyệt từ trong hộp lấy một con thỏ nhỏ chạm khắc bằng gỗ. Nàng luồn dây, đưa đến mặt Mục Thanh:

"Giữ cổ, để nó bảo hộ cô."

Chu Mục Thanh nhận lấy, đôi tay run nhẹ. Nàng siết chặt con thỏ nhỏ, giọng khẽ khàng:

"Đa tạ. Hẹn ngày gặp cô nương ở phủ Hầu."

Nói , nàng vịn tay hầu, bước chậm rãi khỏi viện đầy khói hương trầm.

Tư Nguyệt theo bóng Chu Mục Thanh khuất dần lớp sương sớm. Hương trầm trong viện vẫn còn phảng phất, nhưng gió đưa một nửa.

 

Nàng khẽ đầu, nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi… gì về Chu Mục Thanh ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-16-tan-nguyet-tan-huong-2.html.]

Từ Tĩnh yên, tay đặt gối, đáp.

"Đừng chối," - Tư Nguyệt nheo mắt, giọng trầm xuống. - "Lúc thấy ngươi quá quen thuộc với Thanh Bạch thư viện. Rõ ràng, ngươi đến đó đầu."

Hắn cúi đầu, im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng khẽ khàng:

"Không hẳn, chỉ là... Từ Huy từng là môn sinh ở đó, nên cũng vài mang đồ qua. Ta từng nhắc đến một vị Chu môn sinh, tài thơ trác tuyệt, xuất từ thành Kính Dương."

Nghe hai chữ , Tư Nguyệt thoáng sững , môi lẩm nhẩm:

"Kính Dương…"

Nàng thêm, đôi mắt chìm trong suy tư xa xăm.

Rồi khẽ vẫy tay, nàng bảo Hoan Hỉ:

"Đi điều tra tất cả điền sản của Thánh Mộc Giáo."

Hoan Hỉ gật đầu, nhanh nhẹn chạy .

Tư Nguyệt cúi đầu, nhắm mắt một thoáng.

"Ta mệt . Ngươi ngoài ."

Từ Tĩnh dậy, chắp tay hành lễ, lặng lẽ lui .

Trong phòng chỉ còn Tư Nguyệt ngẩn ngơ giữa khói trầm, ánh mắt mờ tỏ, chẳng rõ đang nghĩ gì.

...

Ngày hôm .

Sương sớm lẫn trong bụi đường. Tư Nguyệt khoác áo choàng mỏng, sải bước lên một cỗ kiệu mới thuê. Từ Tĩnh theo lên , im lặng suốt một quãng dài mới hỏi:

"Vì chúng tới Cam Lộ trấn?"

Nàng ngả đón gió từ cửa sổ nhỏ, ánh mắt vẫn về phía chân trời xa thẳm:

"Ngươi tới Tụ Hương Lâu bao giờ ?"

Từ Tĩnh yên lặng, chờ nàng tiếp lời.

"Đó là một lâu nổi tiếng thanh nhã, lầu cùng là phòng riêng, thường quan và quý tộc lui tới. Tuy nhiên... lời đồn, nơi đó tầng ngầm là một thanh lâu ẩn."

Từ Tĩnh nhướn mày.

"Điểm đặc biệt là... vẻ như trong các cô nương ở đó, một là yêu."

"Thánh Mộc giáo?" Từ Tĩnh gần như khẳng định.

Tư Nguyệt khẽ gật đầu.

" tỷ ... Yêu vật thể con điều khiển ?"

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Tư Nguyệt cụp mắt, một tay giơ lên chạm ấn ký hoa sen trán.

"Luôn kẻ phá vỡ luật trời, kẻ ngoài lắn ranh tưởng chừng khó vượt. Ngươi là một," nàng hướng mắt bên ngoài, nơi Hoan Hỉ đang nhàn nhã bay theo, "nó... cũng ."

Tư Nguyệt nghiêng nhắm mắt, để mặc mái tóc xõa bay, lọn tóc gió thổi bật khung gỗ, vài sợi tóc mảnh như tơ vuốt nhẹ lên má Từ Tĩnh.

"Còn... Tư Nguyệt tỷ tỷ thì ?" giọng vang lên như hòa lẫn gió, "nàng là một ngoại lệ ?"

Trong cỗ kiệu tiếng trả lời, chỉ tiếng thở khẽ khàng vang lên.

 

Loading...