Tĩnh Nguyệt - Chương 15 - Tàn Nguyệt Tán Hương (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-02 15:20:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm buông xuống. Gió lạnh gào thét đập cửa gỗ, từng tiếng rập vang lên ngắt quãng.

Khi Hoan Hỉ trở về, nó quắp theo một túi bạc vụn, mang thêm vài chiếc bánh còn nóng hổi. Giữa túi lẫn một mảnh giấy nét chữ xiêu vẹo: “Đa tạ cô nương chăm sóc em trai của . - Từ Phi.”

Tư Nguyệt lặng lẽ dòng chữ, ngón tay khẽ lướt qua mặt bánh còn tỏa ấm. Đáy mắt nàng mờ tối, khẽ thì thầm với Hoan Hỉ:

"Hoan Hỉ. Ta cảm giác ...… vẫn còn điều giấu diếm."

Ngoài hiên, gió đêm lùa qua tán lá, tiếng xào xạc như một tiếng thở dài dứt.

 

Tư Nguyệt vẫn còn đang mơ màng, ánh nắng sớm chiếu tận giường nàng nheo mắt. Nàng lưng tránh, thở một tiếng nặng nề định ngủ tiếp.

"... Tư Nguyệt tỷ..."

Có một giọng ngập ngừng gọi nàng.

"Không thấy." - Tư Nguyệt cau lật , trùm chăn kín đầu.

Từ Tĩnh bối rối, nhỏ giọng :

"Ừm... Có Mộ Tiêu và Bảo Nương tới xin gặp..."

Tư Nguyệt rên rỉ một tiếng, chậm chạp bám thành giường, uể oải dậy.

 

"Nàng ... thể bước xuống cầu thang mà mở mắt ?" Từ Tĩnh ái ngại hỏi Hoan Hỉ.

Nó liếc xéo một cái hất mỏ, thèm để ý.

 

Mộ Tiêu và Bảo Nương đem tới một hộp gấm nhỏ, ngon từ quê nhà.

"Đa tạ nàng cứu giúp Bảo Nương," Mộ Tiêu trang trọng hành lễ.

Tư Nguyệt hờ hững phất tay, ý bảo cần câu nệ.

"Ta xin mặt nhận lễ," Từ Tĩnh mỉm , cẩn thận cất hộp gấm một ngăn gỗ. "Hai ... chính thức trao hôn thư chăng?"

Cả hai hề khách sáo, khúc khích .

 

Chuyện phiếm một lúc, Mộ Tiêu đột nhiên cất lời:

"Từ Tĩnh , thấy ... quen mắt. Lúc nhiều chuyện rối ren, kịp hỏi. Chẳng gặp ở ?"

"Thực ," Từ Tĩnh đặt chén xuống, "Ta cũng một chuyện hỏi. Chẳng một môn sinh của thư viện Thanh Bạch, tên là Từ Huy?"

"Ồ! Ra là ! Bảo ." Mộ Tiêu bất chợt hiểu rõ. "Ta nhớ cái tên . Cậu chẳng kỳ vọng sẽ đỗ cao kỳ thi tới ? Ta ở cùng khu học đường, nên mới chỉ gặp qua một . Hai cùng họ Từ, chăng là em?"

"Là em trai sinh đôi của ." Từ Tĩnh gật đầu.

"Thì . dường như lâu lắm , ai nhắc tới nữa."

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

"Em trai ..." Từ Tĩnh cụp mắt, "Ta cũng vì việc hỏi một câu: ở thư viện Thanh Bạch lời đồn đại nào về nó ?"

Mộ Tiêu và Bảo Nương . Hồi lâu, mới nhíu mày lên tiếng:

"Để nhớ xem. Ta chỉ , Từ Huy dường như một dạo cùng Hồ Kỷ và mấy em thiết... Vì mới ấn tượng với . , chính là như thế. Hồ Kỷ thường khen ngợi cả vị hôn thê của , đó là một cô gái hết sức tinh quái và nhạy bén..."

Từ Tĩnh như thở chậm .

"Ta tạm thời chỉ nhớ ." Mộ Tiêu áy náy, "Xin chia buồn cùng gia quyến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-nguyet/chuong-15-tan-nguyet-tan-huong-1.html.]

Tư Nguyệt dặn dò Mộ Tiêu cẩn trọng. Bảo Nương mất tơ bản mệnh, hiện tại yếu ớt, nên tích cực đến nơi nắng ấm, nhiều việc khiến nàng vui vẻ để linh khí tụ nhanh hơn.

Hai cảm tạ nữa về.

...

Khuya hôm , Tư Nguyệt đường trở về phòng, thấy Từ Tĩnh đang ôm bầu rượu một ở hành lang gió lộng, gương mặt đầy tâm sự.

"Ngươi giờ cũng học đòi uống rượu ," Tư Nguyệt bước tới vò tóc .

Sợi tóc thô cứng, cảm giác ráp nhám trong tay nàng mím môi thích thú.

Từ Tĩnh cúi đầu mặc cho nàng nghịch, một lời.

Tư Nguyệt lấy bầu rượu trong tay , uống một ngụm, xuống bên cạnh .

"Từ Tĩnh," nàng thổi một rượu, khói mờ phả lên ánh trăng. "Ngươi vẻ... thiết với em trai nhỉ."

Hắn im lặng hồi lâu, khàn giọng đáp .

"Không . Từ nhỏ, Từ Huy bộc lộ thiên tư, luôn là tâm điểm của cả nhà. Còn ... cùng lắm chỉ là kẻ nép trong hào quang của mà thôi."

Tư Nguyệt nhớ bức tranh chữ vẽ ở thư viện Thanh Bạch. Nàng quá rành thư pháp, chỉ nhoẻn :

" thích ý cảnh trong tranh của ngươi. Đủ điềm tĩnh, đủ sắc sảo, trong nhu cương."

"Thật.. thật ?" Hắn ngượng ngùng.

"Ừm. Từ Tĩnh nấu ăn cũng ngon nữa." Nàng ngước lên trăng sáng, "Người nấu ăn chăm sóc khác, nhất định là tâm tư tỉ mỉ, tấm lòng."

Tư Nguyệt nhỏ giọng thêm một câu: "Rất quý giá." Lời như du dương trong gió thoảng.

Từ Tĩnh đỏ mặt :

"Vậy... mai nàng ăn gì?"

Nàng thiếu niên đưa tay vò vạt áo đầy lúng túng, bèn phì .

"Ừm, bánh đậu đỏ ." Tư Nguyệt ngáp dài, dậy phủi vạt áo, "Ngủ sớm nhé, Từ Tĩnh."

...

Sáng hôm , mây mù còn tan hết khỏi rặng núi, trong viện khách tới bái phỏng.

Người mặc áo lụa mỏng, sắc mặt đạm nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ đoan trang điềm tĩnh.

Nàng tự xưng là Chu Mục Thanh, chính là nữ sinh họ Chu gả cho thế tử phủ Hầu.

 

Nàng bước , ánh mắt bình tĩnh mà kiên quyết, chắp tay khẽ cúi:

"Ta đến đây, chỉ cầu xin cô một việc."

Tư Nguyệt nhướn mày, chờ nàng tiếp.

Chu Mục Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc mà kiên định:

"Giúp g.i.ế.c một ."

Hoan Hỉ giật b.ắ.n , suýt nữa rơi khỏi bậu cửa sổ.

 

Loading...