Những ngày tiếp theo trôi trong một nhịp điệu đều đặn, vẫn miệt mài với công việc và những sở thích cá nhân, cố gắng duy trì sự cân bằng mà vất vả tạo dựng. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, một cảm giác bồn chồn vẫn âm ỉ cháy, thỉnh thoảng bùng lên thành những ngọn lửa nhỏ của sự lo lắng và bất an. Cuộc gặp gỡ với Phạm Quang, dù chỉ thoáng qua, vô tình khơi gợi những cảm xúc mà cố gắng chôn vùi bấy lâu nay. vẫn tự hỏi, liệu sự đổi của là thật lòng, chỉ là một khoảnh khắc yếu lòng tạm thời? đặt thêm bất kỳ hy vọng nào một điều gì đó mơ hồ, nhưng trái tim vẫn ngừng đặt câu hỏi.
Công việc freelance của đang tiến triển khá , nhận nhiều lời khen ngợi từ khách hàng và bắt đầu một nguồn thu nhập định. dành dụm từng chút một, mơ ước về một ngày xa thể tự mua một căn nhà nhỏ, một gian thực sự thuộc về riêng . Đó là một ước mơ giản dị, nhưng mang ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với . Nó đại diện cho sự độc lập , cho một cuộc sống mà tự xây dựng, phụ thuộc bất kỳ ai. Tuy nhiên, đôi khi, những áp lực từ công việc và cuộc sống độc khiến cảm thấy kiệt sức. Có những lúc, chỉ buông xuôi tất cả, tìm về một vòng tay quen thuộc để che chở. , tự nhủ, mạnh mẽ, tự vững đôi chân của .
Một buổi chiều mưa tầm tã, khi đang đường về nhà, chiếc xe máy của bất ngờ hỏng giữa đường. Mưa xối xả, gió thổi mạnh, và đó, một giữa dòng vội vã. cảm thấy một sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng, một cảm giác bất lực và cô đơn đến tột cùng. cố gắng tự sửa chữa, nhưng nỗ lực đều vô ích. Nước mắt hòa lẫn với nước mưa, chảy dài má. gọi cho ai đó để nhờ giúp đỡ, nhưng nên gọi cho ai. phiền Minh Khôi những bạn mới, và cũng gọi cho Phạm Quang. sẽ đến ngay lập tức nếu gọi, nhưng thấy yếu đuối như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-mong-sau-bon-nam/chuong-7.html.]
quyết định đẩy xe về nhà, mặc cho quần áo ướt sũng và cơ thể lạnh cóng. Mỗi bước chân đều nặng trĩu, và cảm thấy như đang gánh vác cả thế giới vai. tự hỏi, liệu đang đúng đường ? Liệu sự tự do đáng để đánh đổi bằng những khoảnh khắc yếu lòng như thế ? Những nghi ngờ bắt đầu len lỏi tâm trí , gặm nhấm niềm tin của . từng nghĩ rằng đủ mạnh mẽ để đối mặt với thứ, nhưng giờ đây, cảm thấy thật nhỏ bé và yếu đuối. Nỗi ức chế dâng lên đến đỉnh điểm, một cảm giác nghẹt thở, lối thoát.
Khi gần đến nhà, bất ngờ thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở phía xa. Là xe của Phạm Quang. Anh cạnh xe, áo khoác ướt sũng, ánh mắt tìm kiếm giữa màn mưa. đến đây từ bao giờ, và tại ở đây. Anh thấy , và một sự nhẹ nhõm thoáng qua trong mắt . Anh vội vã chạy đến chỗ , một lời, chỉ đơn giản là cởi áo khoác của và khoác lên vai . Hành động của khiến bất ngờ, và cảm thấy một chút ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh hỏi han, trách móc, chỉ đơn giản là ở đó, che chở cho giữa cơn mưa lạnh giá.
“Em chứ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. chỉ gật đầu, nước mắt vẫn ngừng rơi. Anh giúp đẩy xe về nhà, và đó, còn tự tay sửa xe cho màn mưa. đó, việc, cảm thấy một sự bối rối lẫn lộn. nên cảm ơn như thế nào, nên gì để diễn tả cảm xúc của . Anh vẫn , ít , nhưng hành động của lên nhiều điều. chợt nhận rằng, lẽ, hiểu lầm quá nhiều. Có lẽ, là một kẻ vô cảm, mà chỉ là một cách thể hiện cảm xúc của bằng lời .
Sau khi sửa xe xong, sang , ánh mắt còn vẻ lạnh lùng thờ ơ, mà là một sự lo lắng chân thành. “Em nhà , trời lạnh .” Anh . vẫn đó, thể rời mắt khỏi . hỏi tại đến đây, tại quan tâm đến như . dám mở lời. sợ rằng nếu hỏi, sẽ trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày, và sẽ thất vọng. chỉ đó, rời , lòng ngổn ngang những cảm xúc. Mưa vẫn rơi, nhưng còn cảm thấy lạnh nữa. rằng, cuộc gặp gỡ sẽ đổi thứ. còn chắc chắn về con đường đang , và cũng còn chắc chắn về những gì thực sự .