quyết định dành trọn một ngày cuối tuần để sắp xếp căn phòng việc, nơi cất giữ những kỷ niệm quý giá nhất của . mở từng ngăn kéo, lật giở từng cuốn sổ tay cũ, và những bức ảnh ngả màu thời gian. Mỗi vật phẩm nhỏ bé đều mang theo một câu chuyện, một mảnh ghép của cuộc đời khi gặp Phạm Quang. tìm thấy một cuốn nhật ký cũ, với những dòng chữ nguệch ngoạc ghi những ước mơ và hoài bão của cô gái trẻ Mai An, đầy nhiệt huyết và lạc quan. từng mơ ước khắp thế giới, khám phá những nền văn hóa mới, sống một cuộc đời đầy phiêu lưu và ý nghĩa. , những ước mơ dần bào mòn bởi vòng xoáy của cuộc sống hôn nhân.
chợt nhớ đến một , từng rủ Phạm Quang du lịch bụi, khám phá những vùng đất xa xôi. vẽ một bức tranh đầy màu sắc về những trải nghiệm mà chúng sẽ cùng : bộ đường dài những ngọn núi hùng vĩ, thưởng thức ẩm thực địa phương, và ngắm những vì bầu trời đêm. Anh lắng một cách chăm chú, nhưng ánh mắt vẫn phẳng lặng như thường lệ. Sau khi xong, chỉ đơn giản đáp : “Anh nghĩ chúng nên du lịch nghỉ dưỡng thì hơn, sẽ thoải mái và an hơn.” Lời của như một gáo nước lạnh tạt những nhiệt huyết của , dập tắt sự hào hứng. Anh luôn chọn sự an , sự định, trong khi khao khát sự tự do và phiêu lưu.
Sự khác biệt trong tính cách và quan điểm sống của chúng dần trở thành một hố sâu ngăn cách, thể lấp đầy. cố gắng thích nghi, cố gắng trở thành phụ nữ mà mong , phụ nữ của gia đình, của sự định. càng cố gắng, càng cảm thấy đánh mất chính . trở thành một phiên bản nhạt nhòa, còn năng lượng, còn nhiệt huyết. nhận rằng, dù mang cho sự an và định về vật chất, nhưng tước của những giá trị quan trọng nhất: sự tự do, sự sáng tạo, và niềm tin bản . Giờ đây, khi thoát khỏi vòng ràng buộc , quyết tâm tìm những gì mất, xây dựng cuộc đời theo cách mà mong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-mong-sau-bon-nam/chuong-5.html.]
Đang mải mê với những suy nghĩ, thấy tiếng chuông cửa. ngạc nhiên khi thấy Phạm Quang mặt, tay cầm một bó hoa ly trắng muốt. Anh đó, vẫn dáng vẻ cao ráo, lịch thiệp, nhưng ánh mắt chút gì đó khác lạ, còn lạnh lùng như khi. “Anh… đến trả chiếc vòng tay cho em,” , giọng ngập ngừng. tay , chiếc vòng tay mà cần nữa, mà là một chiếc vòng khác, chiếc vòng mà đánh rơi ở nhà từ lâu, một chiếc vòng kỷ niệm do bà tặng. tưởng nó mất.
cảm thấy một chút bối rối, nên phản ứng thế nào. “Cảm ơn ,” , giọng khô khốc. Anh vẫn đó, vẻ gì là rời . Không gian giữa chúng chìm sự im lặng, một sự im lặng căng thẳng và khó xử. một điều gì đó, nhưng nên gì. nghĩ rằng vẫn còn vương vấn, nhưng cũng cảm thấy tổn thương. Cuối cùng, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Em sống ?” ngạc nhiên khi câu hỏi đó từ . Đây là đầu tiên thể hiện sự quan tâm một cách trực tiếp như , qua lời của Lan, mà là từ chính miệng .
thẳng mắt , cố gắng vị cảm xúc ẩn sâu trong đó. “Em . Em đang dần quen với cuộc sống mới.” trả lời một cách chân thành. Anh khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia buồn bã mà từng thấy đây. “Nếu gì cần giúp đỡ, đừng ngần ngại với .” Anh , giọng trầm ấm hơn khi. cảm thấy lòng xao động. Lời của còn là sự thờ ơ trách nhiệm, mà là một sự quan tâm thật sự. liệu đây là một sự đổi trong , chỉ là một khoảnh khắc yếu lòng tạm thời.
Sau khi rời , lặng cửa, tay vẫn cầm bó hoa ly trắng muốt. Hương thơm của hoa lan tỏa khắp căn phòng, mang theo một chút bối rối, một chút hy vọng, và cả một chút hoài niệm. tự hỏi, liệu quá vội vàng khi kết luận rằng là một kẻ vô cảm? Liệu đằng vẻ ngoài lạnh lùng là một trái tim cũng đang chất chứa những nỗi niềm riêng? câu trả lời, nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ gieo lòng một hạt mầm của sự băn khoăn. nhận rằng, dù cố gắng cắt đứt liên hệ, nhưng những sợi dây vô hình vẫn còn tồn tại giữa và , những sợi dây của quá khứ, của những kỷ niệm, và của những cảm xúc gọi tên.