Chu Dương như bừng tỉnh: "Ồ! Chính là nhỏ câm  Giang  muốn cưới à!"
"Cậu nói lung tung gì đó!"
Giang Hành cất tiếng giải thích, nguýt nhìn  ,  đó hốt hoảng nhìn : "  từng nói vậy!"
 nhìn  với vẻ quái dị.
Không nói thì  nói,  căng thẳng như vậy làm gì?
Hơn nữa chẳng phải  thường gọi  là nhỏ câm ?
*
Sau khi Chu Dương nhìn  một lát,   nhích lại gần Giang Hành: "Anh Giang,   thích chị dâu thật à? Em thấy có vẻ chị ấy thích  lắm..."
Tai Giang Hành đỏ lên, kiêu ngạo hừ một tiếng.
Chu Dương liếm môi: "Thật  em cảm thấy chị dâu rất tốt, vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp..."
Giang Hành càng  càng cảm thấy  đúng, lạnh lùng nhìn  : "Cậu muốn nói gì?"
Chu Dương đỏ mặt, gãi đầu: "Là... Em thích mẫu người như chị dâu, nếu  Giang ly hôn thì nói cho em biết một tiếng nhé?"
Anh  nói xong vội cam đoan: "Anh Giang! Em  chê chị dâu bị câm! Thật đấy! Nhất ̣nh  này em sẽ đối xử tốt với chị ấy!"
Giang Hành: "..."
Con mẹ nó, cứng đầu lắm!
*
  biết Chu Dương nói gì với Giang Hành, cuối cùng   mặt mũi bầm dập bị quản gia ném  khỏi biệt thự.
Sau đó, Giang Hành còn cho người dán một tấm bảng ở cửa biệt thự - "Chu Dương và chó  được vào."
*
Sau khi Giang Hành trở về, biệt thự lại trở nên ồn ào, lúc nào cũng có thể  thấy giọng của .
"Nhỏ câm, em nói xem  hôm nay  có mặt trời? Nó  vui à?"
"Nhỏ câm, em nói nếu  dùng một đấm đấm chết mình, vậy  mạnh  yếu?"
"Nhỏ câm, em nói xem nếu heo bị thận hư thì ăn thận của nó có bổ ?"
"Nhỏ câm, em nói xem Nhị Lang thần luyện mắt thế nào?"
"Nhỏ câm, em biết nếu mèo con và chó con cùng học bài,  thầy giáo lại bảo chó đọc trước ?"
 mệt mỏi hỏi: "Sao vậy?"
Giang Hành tỏ vẻ câu này mà  còn  biết: "Vì là chó gâu gâu* đấy."
*Chỗ này chơi chữ.
: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-hoa/chuong-2.html.]
  rõ vì  một người có thể nói nhiều đến mức này.
Vì vậy  nhờ quản gia ở nhà họ Giang nhiều năm giúp đỡ.
Quản gia truyền thụ bí quyết nhiều năm cho : "Cậu chủ thích ăn kẹo dâu, trong miệng cậu ấy có gì đó thì cậu ấy sẽ  nói chuyện."
 được mách nước, vội đặt một thùng kẹo que cho Giang Hành.
Ai ngờ Giang Hành lại nhìn  với vẻ ngượng ngùng: "Nhỏ câm,  phải em thích  chứ?"
: "..."
Sao lại khác với tưởng tượng thế nào?
 mờ mịt hỏi quản gia, quản gia ngước mặt nhìn trời.
*
Sau khi cưới được một tháng, mẹ của Giang Hành gọi chúng  về nhà ăn cơm.
 vốn nghĩ rằng đây chỉ là bữa cơm nhà đơn giản, nhưng khi gặp Lâm Lộc,  mới biết đây là Hồng Môn Yến.
Giang Hành ôm chặt , để  cách xa Lâm Lộc một chút.
 nghĩ rằng  đã nhìn  điều gì đó, lại  ngờ  xích lại gần  khẽ mở miệng: "Nhỏ câm,  cảm thấy dường như Lâm Lộc thích em."
: "..."
 nói  vô lý vừa thôi!
Khóe môi của  giật giật, nhắn tin hỏi : [Sao  lại nhìn  được?]
Anh kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là dùng mắt !"
 rất muốn dẫn Giang Hành  đo mắt, rõ ̀ng ánh mắt Lâm Lộc nhìn  như muốn phun lửa đó được ?
Mà  cũng vừa biết lý do.
Lâm Lộc là thanh mai của Giang Hành, từ nhỏ đã thích .
Cô  muốn gả cho Giang Hành từ lâu,  ngờ nhà họ Giang lại chọn chị . Sau khi chị  bỏ trốn thì  lại xuất hiện.
Điều  cho giấc mộng của cô  tan vỡ hoàn toàn.
Nói thật  rất thông cảm cho cô ấy, thích ai  thích lại thích tên ngốc Giang Hành này!
Đúng là Giang Hành  hề phát hiện  sự ngượng ngùng, ân cần của Lâm Lộc.
Lâm Lộc: "Anh Giang, cả tháng nay  gặp, em rất nhớ ."
Giang Hành: "Hửm? Em nhớ  làm gì? Anh vẫn  chết."
Lâm Lộc: "... Anh Giang, đã lâu  gặp,  có cảm thấy em gầy  ?"
Giang Hành: "Không có,  cảm thấy bụng của em  lớn, Lâm Lộc, có phải em bị ́o bón ? Táo bón phải  gặp bác sĩ, đừng ngại. Đúng lúc  biết một bác sĩ trị ́o bón rất giỏi, cần  giới thiệu cho em ?"
Lâm Lộc: "Không cần,  Giang..."