Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học - 519
Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:40:18
Lượt xem: 13
Sức mạnh đó không giống của một cô gái bình thường. Ông hoàn toàn không thể giữ được con gái mình.
Cánh cửa bị đẩy ra, tiếng động thu hút sự chú ý của cha Hứa. Ông quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ đẹp đang đứng ở ngưỡng cửa, không khỏi nhíu mày.
Đây là… bạn học của con gái ông sao?
Nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt ông.
Chuyện quái dị thế này mà Mân Mân còn gọi cả bạn học đến sao?
Cha Hứa lo lắng, vội vàng nói:
"Bạn học này, cháu đi nhầm rồi. Mân Mân nói chuyện điện thoại với cháu chỉ là đùa thôi, đừng để ý. Mau về đi!"
Ông sợ con gái mình trong tình trạng này sẽ làm bạn học bị thương.
Oanh Oanh không giải thích nhiều, chỉ nhìn cha mẹ Hứa, giọng điềm nhiên:
"Hai bác yên tâm, Hứa Mân sẽ không sao đâu."
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Dứt lời, cô bước lên một bước, mắt hướng thẳng về phía Hứa Mân, giọng đanh thép:
"Còn không mau cút khỏi người cô ta!"
Không chỉ có một vong hồn bám trên người Hứa Mân.
Trong góc phòng, Oanh Oanh còn thấy thêm hai con nữa. Một con chính là con quỷ thè lưỡi đã bám vào cô ta trong buổi họp lớp tối qua.
Quỷ thè lưỡi không phải quỷ treo cổ. Nó có chiếc lưỡi dài ngoằng, là hình phạt dành cho những kẻ lúc còn sống thích nói xấu, gièm pha người khác. Khi c.h.ế.t đi, miệng nó mãi mãi không khép lại được, lưỡi bị kéo dài, trông vô cùng đáng sợ.
Còn con quỷ còn lại là quỷ đói, gầy trơ xương. Nhìn dáng vẻ Hứa Mân ngấu nghiến ăn cả bàn thức ăn ban nãy, chắc chắn con quỷ này cũng đã nhập vào cô ta trước đó.
Cha Hứa, mẹ Hứa nhìn thấy thái độ của Oanh Oanh thì có chút sững sờ.
Cô gái này… thực sự có thể nhìn thấy những thứ đó sao?
Đứng trên ghế, Hứa Mân nhìn Oanh Oanh, khóe môi nhếch lên, ánh mắt không còn chút nào giống người sống.
Cô ta cười lạnh, giọng quái dị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/519.html.]
"Tôi không ra đấy. Cô làm gì được tôi nào?"
Oanh Oanh không thèm nói thêm một câu.
Cô sải bước tới, thẳng tay kéo Hứa Mân xuống khỏi ghế, một tay nắm chặt vạt áo cô ta, tay còn lại đưa ngón trỏ chạm thẳng vào ấn đường của cô ta.
Lập tức, một bóng mờ thoát ra khỏi người Hứa Mân!
Oanh Oanh không dừng lại, lập tức vung tay, giáng một cái tát thẳng vào mặt vong hồn vừa bị kéo ra.
Bốp!
"Cô nói xem, tôi làm gì được cô?"
Lòng bàn tay cô mang theo linh khí, giáng xuống khiến vong hồn rú lên đau đớn. Nó co rúm người lại, quằn quại trên không trung, cả cơ thể vặn vẹo như sắp tan biến.
Tiếng hét ấy chói tai đến mức cha Hứa, mẹ Hứa—dù không nhìn thấy vong hồn—cũng mơ hồ nghe được.
Mẹ Hứa run rẩy, hai tay che miệng, không dám bật khóc thành tiếng.
Cha Hứa siết chặt nắm đấm, trong lòng ngập tràn hoang mang.
Tiếng hét kia… chắc chắn không phải của con gái ông.
Vậy là… trên đời này thực sự có ma sao?
Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào vong hồn trước mặt.
Đó là một hồn ma mặc trang phục kỳ lạ—chiếc áo dài truyền thống, gương mặt tô phấn trắng, hai má hồng, môi đỏ chót, trông như một diễn viên hát tuồng.
Sau cú tát, hồn ma suýt mất nửa cái hồn. Giờ đây, bị Oanh Oanh nắm chặt trong tay, nó run rẩy đến mức gần như tan thành khói.
Nó cố gắng cầu xin, giọng méo mó:
"Đại nhân! Xin lỗi! Xin lỗi! Là tiểu nhân có mắt không tròng… Tôi không dám nữa! Tôi không dám quấn lấy cô ta nữa!"
Nó khóc rống lên, lắp bắp giải thích:
"Tiểu nhân không cố ý! Chỉ là… đã lâu không có ai nghe tôi hát. Cộng thêm tôi phát hiện có thể nhập vào người cô ta… nên mới không nhịn được…"