Dao Chi và Dật Chi Lục Quý Hành dạy dỗ độc lập, gần như ít nháo, cũng cố chấp như những đứa trẻ khác, đôi khi còn như ông cụ non.
Hơn nữa cả hai bé đều thật lòng cảm thấy ngây ngốc, cần chăm sóc, cho nên từ nhỏ đến lớn cả bao bao giờ chọc giận Vưu Gia, Dao Chi, Dật Chi kết hợp tất cả những tính của Vưu Gia và Lục Quý Hành cũng ít khi chọc Vưu Gia vui. Ở mặt ngoài luôn lời Vưu Gia, khen ngợi dỗ dành Vưu Gia, miệng ngọt vô cùng.
Mẫn Chi là đứa bé cần quan tâm, mềm mại như kẹo bông gòn, cần khác kiên nhẫn yêu thương, nhưng bé ngoan ngoãn, yếu đuối thích nũng, cũng gây sự vô cớ, trái còn chiếu cố cảm xúc của khác, bé yêu chiều Vưu Gia, Vưu Gia cẩn thận đập tay góc bàn, Mẫn Chi lập tức ôm tay cô, giúp cô thổi hồi lâu.
Còn trịnh trọng dùng giọng sõi của bé để dỗ cô: “Mẹ đau, Mẫn Chi thổi cho .”
Cho nên tuy Vưu Gia là của ba đứa trẻ nhưng cô vẫn sống thiếu nữ.
Đây là phận kỳ lạ cỡ nào.
Vưu Tĩnh Viễn : “Cái kêu ngốc phúc của ngốc.”
Lục Quý Hành còn với con trai: “Mang thai ngốc ba năm, con choáng váng bao nhiêu năm tỉnh , cho nên các con thương nhiều hơn, ?”
Đàn ông, ha, tất cả đều là đồ tồi.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-93.html.]
Mấy ngày Tết qua , tuyết dần tan bớt, như mùa xuân đến, tiết trời xu thế ấm dần. Vưu Gia dẫn Mẫn Chi dạo trung tâm thương mại, thế nào nhận , kết quả dọc đường đều là qua đường trêu Mẫn Chi. Mẫn Chi thẹn thùng, vẫn luôn tránh trong lòng , chỉ lộ đôi mắt ngây thơ các chị các cô. Có cho bé đường hồ lô, Mẫn Chi lắc đầu : “Cảm ơn, Mẫn Chi ăn.”
rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ, bé cảm thấy mới lạ, ăn.
Lúc Vưu Gia tránh né đám , mua một chuỗi hồ lô cho bé ăn. Mẫn Chi li3m giấy gói kẹo, mi mắt cong cong. khỏi trung tâm thương mại bé ho khan, Vưu Gia vội vàng rót nước cho bé, tự trách nên cho bé ăn quá nhiều.
Cơ thể Mẫn Chi yếu ớt từ nhỏ, nuông chiều quá trái .
Vưu Gia là bác sĩ cũng khó tránh khỏi sai lầm như , thật sự là Mẫn Chi quá đáng yêu, trong nhà đều quan tâm bé, sợ bé va đập, sợ bé ăn đồ sạch tiêu chảy, sợ bé đụng đồ bẩn cảm nhiễm… Mọi việc như thế nhiều kể xiết, hận thể gắn Mẫn Chi thủy tinh chân , như mới .
Năm nay Mẫn Chi nhà trẻ, lúc Vưu Gia đưa Mẫn Chi tiêm vắc xin phòng bệnh thủy đậu, thuận tiện khai giấy tiêm chủng để chuẩn thủ tục nhập học cho Mẫn Chi.
Ngày đó Vưu Gia bận phẫu thuật , vốn định để giúp đưa nhưng Lục Quý Hành yên tâm cho nên tự đưa bé .
Đến nơi nhiều chờ ở khu tiêm chủng, đều là ba ôm con tiêm, vì để các bạn nhỏ nên trong phòng chờ nhiều món đồ chơi, cả thang trượt, phòng nhỏ.
Mẫn Chi khỏe, Lục Quý Hành đương nhiên dám để bé chơi cùng , hai một lớn một nhỏ ở ghế dài.
TV tường đang mở phim hoạt hình, Mẫn Chi buồn chán xem phim, xem bao lâu ngủ , đầu nhỏ gật gù vài cái, Lục Quý Hành nâng đầu con gái lên, một tay khác đỡ eo của bé, nhẹ nhàng ôm con gái đặt lên đùi.
Mẫn Chi còn nhỏ cho nên nhẹ, vóc dáng cũng cao, thấp bé hơn bạn cùng lứa tuổi một chút, cái đại khái là giống , hai trai lớn nhanh kinh , như thể ăn cơm đổ hết chiều cao, tuổi mụ mới bảy tuổi mà cao hơn 1 mét 3, mấy ngày mới đo chiều cao, Dao Chi 1 mét 32, Dật Chi 1 mét 35, Dật Chi thể dễ dàng đặt Mẫn Chi lên vai, nào Vưu Gia hoặc Lục Quý Hành cũng răn dạy bé, nhưng bé thèm để ý, nhóc con nghịch ngợm đặc biệt yêu thương em gái.