Bé đầu nhỏ hơn là , bé đầu lớn hai chính là em trai.
Ba ở bên ngoài chờ, cuối cùng cũng thở phào một , Lục Quý Hành ở bên Vưu Gia, ông bà ngoại và ông bà nội xem cháu.
Hai em bé lau khô nước ối, bọc tã lót đó đặt ở cái giường nhỏ bên cạnh Vưu Gia.
Vưu Gia tỉnh , cô nghiêng đầu thấy hai em bé, liền giơ tay chọc mặt em trai.
Cô cảm thấy mộng ảo, há miệng mà mãi mới thì thầm câu: “… Em.”
Lục Quý Hành dáng vẻ ngốc nghếch của cô, bật , đó qua ôm mặt cô, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô, nhỏ: “Vất vả.”
Vưu Gia cọ lòng , rầm rì , đúng , đau lắm, sản phụ giường bên mắng chồng cô kinh khủng cỡ nào.
Lục Quý Hành xoa tóc cô: “Em thì , mắng ?”
Vưu Gia bật , cô chọc khóe mắt : “Vốn cũng , nhưng thấy lòng em đau nát. Không còn rảnh lo chuyện khác nữa.”
Trước nay cô từng thấy Lục Quý Hành , cũng là trêu .
Anh nghiêm túc trả lời: “Anh cũng .”
Thấy em , trái tim đau nát .
Vưu Gia sửng sốt, đó nhịn kêu “Ai nha”: “Anh đừng buồn nôn như !”
Thời gian đầu mang thai là thai đôi nhưng giới tính, cũng giám định, tóm chờ mong thì luôn bất ngờ hơn, dù trai gái bọn họ cũng thích, khi đó Vưu Gia luôn nghĩ hai bé thì khó nuôi, sinh hai bé gái còn đỡ, sinh hai bé trai chẳng là…
Tưởng tượng đến cảnh đuổi theo một bé, bé biến mất thấy, cả đám như con khỉ nghịch ngợm là Vưu Gia nhịn giơ tay che ngực.
Tốt nhất là một trai một gái, Vưu Gia vui vẻ mơ.
Không ngờ rằng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-87.html.]
Cuộc đời thể điều gì, thật sự thể !
Hai bé trai, hiện tại Vưu Gia bé giây lát, bé giây lát, đó đầu Lục Quý Hành, tràn đầy hài hước sợ c.h.ế.t : “Về ngoài, em ôm một đứa, ôm một đứa, phong cách ?”
Cô là một thế mà câu đầu tiên khi thấy con trai là cái ?
Lục Quý Hành nghẹn họng, cuối cùng phụ họa một câu: “Ừ, phong cách.”
Mẹ Lục và Vưu phòng bệnh, chỉ trích Lục Quý Hành: “Cái đầu của con là gỗ , vợ con em bé con ôm đến cho vợ xem?” Người gõ đầu Vưu Gia: “Chỉ con khỏe mạnh, bò lên giường yên cho .”
Vưu Gia nhát gan co chân bò lên giường, hai lấy cơm hộp , Lục Quý Hành kéo bàn gấp giường lên, Vưu Gia ngẩng đầu, cái cái , cảm giác sinh “hoàng tử hoàng tôn”, chiều chuộng quá cũng , Vưu Gia cảm thấy sắp biến thành tàn phế .
Cô âm thầm mỉm , đồng thời ngứa đòn nghĩ như .
Lục Quý Hành nâng cái đầu sắp chôn bát cháo của cô lên để cột tóc cho cô, Vưu Gia ảnh ngược của qua cái bát, đưa đánh giá đúng trọng tâm cho kiểu tóc thôn nữ : “Nếu sinh con gái, mà thắt b.í.m tóc thế cho con bé, nó nhất định sẽ tức phát .”
Lục Quý Hành đập đầu chó của cô: “Không thấy em sắp ăn cả tóc thì lười quản em.”
Nhìn mà xem, mà xem, mới còn lừa tình thế mà đảo mắt một cái dỗi cô .
Đàn ông đều là đồ tồi!
Vưu Gia uống bát cháo mà uống đến nghiến răng nghiến lợi, cứ như Lục Quý Hành giấu cô ngoài bậy.
Lục Quý Hành nhớ tới mới bác sĩ sản phụ mới sinh dễ mắc trầm cảm sinh, nhà ngoài yêu thương chú ý em bé thì cũng quan tâm bé hơn. Anh cảm thấy khả năng hậm hực còn cao hơn Vưu Gia.
Cơm nước xong, Vưu Gia xem em bé, trai đang ngủ, em trai cũng đang ngủ, Vưu Gia chọc trai một cái, sang chọc em trai, hình như trai nhăn mày — đương nhiên, thể là Vưu Gia suy nghĩ bậy — cô lập tức vui vẻ lôi kéo Lục Quý Hành : “Ai nha, bé con nhíu mày giống y chang !”
Lục Quý Hành liếc em bé hiện tại mới chỉ ngủ: “…”
Lúc chọc em trai, em trai dần tỉnh ngủ, chậm rãi mở to đôi mắt đó nhắm , vẻ mặt cảm giác “Thật ồn, thật nhàm chán”, Vưu Gia ôm bụng to mãi.
Diễn tinh Vưu Gia tiến hành tự tưởng tượng suy diễn cực kỳ tàn ác đối với hai em bé mới sinh, cô cực kỳ chắc chắn cảm thấy trai giống Lục Quý Hành, là nhãi con lạnh lùng thích phản ứng khác, em trai cũng giống Lục Quý Hành, quỷ ngạo kiều.
Giống Lục Quý Hành , khi còn nhỏ Lục Quý Hành ngoan ngoãn, Lục Lục Quý Hành dễ nuôi, thích , cũng gây chuyện, cách tự chơi một , chỉ điều khá lạnh lùng, mấy đáng yêu.