Anh nghĩ chuyện xa gì cả, ngủ với cô cũng ngủ sòng phẳng, tuy quang minh lạc gì nhưng những chuyện hứa hẹn cho nửa đời khiến mang thai.
mang thai chính là mang thai, cũng sẽ thoái thác gì cả.
Anh đợi ba ngày mà thấy cô động tĩnh gì, lòng kiên nhẫn của suýt nữa là khô kiệt, bỗng nhiên nhớ tới khả năng đứa trẻ chắc là của .
Vì thế rơi trạng thái gọi là “Tức sùi bọt mép”, thể vì cái gì, chỉ là khó chịu.
Cô vẫn đến, lúc tiến , cô chằm chằm một hồi lâu, xem rốt cuộc cô thế nào.
Mang thai ba tháng, xem dáng vẻ của cô là giữa .
Anh tự luyến như , nhưng cũng một phụ nữ nuôi con một sẽ khó khăn tới mức nào, hành động giữ đứa con của cô rõ ràng khả nghi, tình cũ dứt với thì chính là mưu đồ gì đó.
Nói thật, xem cô định giải thích thế nào.
Chu Thiến im lặng hồi lâu, cô cố ý đổi quần áo, mặc theo sở thích của , chính là bớt giận, cô quá hiểu , quá thông minh, trong mắt chấp nhận một hạt cát.
hiển hiên thật sự tức giận, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn thẳng thắn, bày trò mặt thông minh chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, cô ôm gối, cả cuộn tròn sô pha, tiếng mang theo mệt mỏi và cầu xin: “Tổng giám đốc Vưu, gì cả, ghét hôn nhẫn, cũng còn sức lực yêu ai đó, đời chỉ sống một , nhưng sợ cô đơn, tuy con là ngoài ý nhưng cũng là cầu còn , điều liên quan gì đến cả, là tự giữ , thể nuôi một , yên tâm thì thể ký cam kết, nếu dùng con để gây bất lợi cho , c.h.ế.t cũng .”
Giọng điệu quyết tuyệt lửa giận trong lòng Vưu Tĩnh Viễn tắt bùng lên cao.
Anh nghiến răng nghiến lợi lặp câu: “Ghét hôn nhân, cũng còn sức lực yêu khác?”
Tuổi trẻ chính là năm tháng nhất, mở miệng là khác gì khám phá hồng trần, cuộc đời hơn hai mươi năm ngắn ngủi của cô, lúc gặp chính là đầu yêu đương, đó cũng gặp ai khác, yêu đương mấy mà ghét hôn nhân, còn sức lực yêu ai khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-79.html.]
Ý tứ là tổn thương nhẹ ?
Anh tức giận chỗ trút, bỗng nhiên nâng tay đ.ấ.m mạnh lên tường, tủ kính đựng đồ trang trí lung lay nứt vỡ, cuối cùng khó khăn định , chỉ cái ô vuông đ.ấ.m là vỡ vụn.
Cánh tay đau đớn, màng, chỉ chằm chằm Chu Thiến.
Ánh mắt bức .
Sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, như là hồn ma sinh khí, cô cắn môi, rải một đợt muối cuối cùng: “Tổng giám đốc Vưu, tháng hợp đồng của và Thiên Duy đến hạn, bọn họ hai ngày sẽ tìm , bộ phim nữa, chờ khi thỏa việc kết thúc hợp đồng sẽ về quê, lẽ bao giờ gặp mặt nữa, cũng thấy ngột ngạt nữa.”
Vưu Tĩnh Viễn đạp bàn mặt, nhưng nhớ cô là thai phụ nên cố nén, đánh mắng , nghẹn đến mức trong bụng đầy lửa giận, cuối cùng chỉ : “Được, cô sinh đương nhiên quyền can thiệp, nhưng cô cảm thấy nghĩ quá ngây thơ ? Cô lập gia đình mà sinh con, trong nhà cũng giúp đỡ, cô lấy cái gì để sinh? Sinh xong ai chăm cô, thuận lợi còn đỡ, nếu xảy chuyện thì , tiền ở , hộ khẩu của con cô tính thế nào?…”
Chu Thiến đỏ mắt, cuối cùng cứng rắn : “ suy xét cái đó.”
Cục đá thối, cục đá thối hầm cầu.
Vưu Tĩnh Viễn tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, phảng phất thấy tính đ.â.m ngõ cụt đầu của ở cô.
“Chu Thiến, từng từ chối thỉnh cầu của cô ? Vì nay cô từng nghĩ đến chuyện hỏi đứa bé ?”
Cô ngẩng đầu mờ mịt .
Cuối cùng cũng phát tác, mệt mỏi : “, khuya , cô ở . Nghỉ ngơi cho , nghĩ kỹ cho .” Anh lấy ai ngoài, Văn Thanh thấy tay thương thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, khẩn trương hỏi: “Tổng giám đốc Vưu, ?”
Anh hừ một tiếng, nghĩ thầm, phàm là Chu Thiến thể mềm mỏng với một chút, gì mà thể cho cô ?