Hiện tại Vưu Gia quan tâm Lục Quý Hành ngoài hái hoa ngắt cỏ .
Cô chỉ quan tâm chân trai còn .
Lấy cả giấy chứng nhận kết hôn , lúc cô thấy quả thật đầu óc tràn đầy “????”
Thao tác màu gì thế !?
Cả ngày ở trong gió lốc, suy đoán tiêu cực, tung đủ loại tin nóng, tự xưng là chuyện xuất hiện khắp nơi, thậm chí bối cảnh của Vưu Gia lôi cô cũng khiếp sợ như .
Từ khi Lục Quý Hành công bố trạng thái hôn nhân là bắt đầu vô tò mò vợ là thế nào, đơn giản hai cách , hâm mộ cô mệnh , ghen ghét cô chắc chắn dựa bối cảnh.
Lúc đào quan hệ của cô và Vưu Tĩnh Viễn, lập tức phù hợp với lời suy đoán , như thể khác hạnh phúc là với cuộc đời của họ. Theo định luật hóng drama, càng phù hợp với tưởng tượng âm u của tâm lý vặn vẹo thì dễ lòng bọn họ.
Vì thế tin Lục Quý Hành lên nhờ vợ.
Đối với điều , Vưu Gia chỉ thể cho một ánh mắt xem thường.
Đều là tin đồn lung tung rối loạn cả.
Những hành vi lấy việc xoi mói bịa đặt về khác để niềm vui, Vưu Gia đều lơ để ý đến, một tựa như nghiện chú ý, bạn chú ý đến họ, họ càng tức giận buồn bực.
Vưu Gia cảm thấy mấy thật sự thể lý, yêu kết hôn nhưng cố ý vẽ âm mưu, yêu yêu liên quan gì đến phận bối cảnh , đây là chuyện của hai , khác mãi thật sự khác gì mấy lê đôi mách, quá hạ giá!
Hơn nữa Vưu Gia thật sự hiểu, Vưu Tĩnh Viễn nhà giàu mới nổi, nào xưng là bối cảnh, lúc công ty mới thành lập, một phần là nhờ cô moi hết tiền tiết kiệm giúp mới chống đỡ !
╯^╰
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-75.html.]
Không nghĩ, suy nghĩ nhiều ngoài chính vui thì tác dụng gì nữa.
Có thời gian suy nghĩ còn bằng việc thú vị khác.
Vưu Gia gọi điện thoại cho Văn Than, bóng gió hỏi về Vưu Tĩnh Viễn, Văn Thanh vẫn ngây ngốc như cũ, gài bẫy một chút là sập ngay: “Gần đây tổng giám đốc Vưu ngày càng táo bạo… Cô Chu? gặp nào… Dạo Vưu đang ở khách sạn, còn về nhà nào !… A, tối nhớ , hình như đang ở trong nhà Vưu…. Không là ai hết… Anh Vưu mới điện thoại, hình như về bên sông Uyển.”
Vưu Gia nhớ rõ đồng chí lão Vưu và Vưu đến chuyện yêu đương cũng . Cái thì , giấy chứng nhận kết hôn , còn mua một tặng một, mang về một đứa cháu nội. Vì thế hơn nửa đêm mà con còn chạy về nhà, tính toán vây xem bộ quá trình Vưu Tĩnh Viễn đánh gãy chân.
Lục Quý Hành yên tâm về cô, đương nhiên cũng cùng.
Vì thế hai mang theo mục đích gõ cửa nhà ba .
Mẹ Vưu mở cửa, cửa mở Vưu Gia liền thấy tiếng đập, đồng chí lão Vưu là ông lão tính cách ôn hòa, nhưng một khi nổi nóng thì chắc chắn sẽ nghĩ tính của Vưu Tĩnh Viễn là di truyền từ ông .
Lão Vưu đập bàn một cái, mạnh đến mức cả tầng lầu như rung theo.
Vưu Gia thấy một tiếng rống giận: “Vưu, Tĩnh, Viễn, giỏi quá ! Ha? Đủ lông đủ cánh đúng ! Hoang đường! Vớ vẩn!…”
Lão Vưu năng lộn xộn mắng một hồi, đó đặt m.ô.n.g xuống ghế, há miệng thở phì phò, thể thấy ông tức giận vô cùng, nếu lão Vưu khỏe mạnh thì Vưu Gia lên vỗ lưng cho ông dễ thở hơn .
Hai ở thư phòng, cổng tò vò mở , Vưu Tĩnh Viễn đưa lưng về phía cửa, một tây trang xám bạc như là bước từ yến hội nào đó, mặc dù quỳ gối thẳng tắp ở đó nhưng Vưu Gia đều thể khí chất màu mè của .
Anh dùng giọng điệu trần thuật bình thản: “Con trai sai, nhưng hối hận.”
Nhìn xem, cứng đầu cứng cổ, Vưu Gia cũng lên đá cho một cái. thấy , sự tò mò trong lòng thiêu đốt.
Ấn tượng của cô với Chu Thiết cho lắm, lẽ là vì danh tiếng của cô , thấy thế nào cũng ý tứ khác, giới giải trí chỗ nào cũng chuyện tự buôn bán chính để nổi tiếng, trong giới chắc cũng quen, dù cũng là cho nhận, Vưu Gia gì , nhưng lòng luôn phần bất công, dù trai cô hoang đường thế nào thì đó cũng là trai cô.
Cô thích Chu Thiến cũng lý.