Thứ hai luôn luôn là ngày bận rộn nhất, nhưng tuần đặc biệt bận hơn những ngày thứ hai khác, Vưu Gia cảm thấy sắp biến thành con , 9 giờ sáng cô WC, nhưng bây giờ là 11 giờ mà đến cạnh cửa của WC cô cũng sờ đến .
Trong lúc bàng quang báo động kịch liệt, cô nhà bệnh nhân ngờ vực dò hỏi, tiền bối thúc giục kết quả kiểm tra phòng… Rất nhiều tin tức oanh tạc đầu cô khiến cô thấy đầu choáng váng, cô cảm giác sắp siêu thoát.
“Vâng, cứ , từ từ , nóng nảy.”
Có lẽ từng gặp bác sĩ nào thái độ như , híp mắt liếc tấm thẻ n.g.ự.c cô, thấy ba chữ thực tập sinh thì nghĩ đến cái gì, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: “Thôi, với cô cô cũng hiểu, gọi chủ nhiệm của cô đến đây chuyện với .”
Người nhà ở bên cạnh phụ họa: “Bệnh viện ăn kiểu gì , dám thả gì việc, đúng là mưu tài hại mệnh.”
Vưu Gia thậm chí còn tươi hơn, cô dùng giọng điệu bình tĩnh, thong thả kiên định trả lời: “Hôm nay chủ nhiệm chúng mười bốn lịch phẫu thuật, thể khỏi phòng phẫu thuật còn khó mà , nếu thật sự gặp ông thì xin kiên nhẫn một chút.”
Người : “Nhìn mà xem, đùn đẩy.”
Sau đó hùng hổ rời .
Vưu Gia cảm thấy biến hư, gặp chuyện cô đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ giải quyết , bây giờ học lời trào phúng ẩn ý .
Lúc cô còn suy nghĩ, nếu Lục Quý Hành đóng bộ phim về ngành y, cô thể cung cấp ít tư liệu sống, nhưng lẽ cũng ai xem. Tất cả đều là mấy việc sốt ruột.
Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, vài nét bút ít ỏi thể hết vui buồn tan hợp, ác sẽ báo ứng, chính nghĩa sẽ mở rộng.
đối với cuộc sống, nếu nghệ thuật là Espresso, cuộc sống chính là là nước Coca, bạn xem vô bọt dâng lên từ bên , như náo nhiệt nhưng thực tế nhạt nhẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-72.html.]
Thật đều chuyện gì tội ác tày trời, nhưng nơi như bệnh viện bận quá thành rối loạn, mà vội vàng là ác ma che giấu trong lòng sẽ dễ dàng nhô đầu .
Hôm nay phẫu thuật mấy , Vưu Gia rửa tay nhiều đến mức trầy da.
Cô may mắn vì vẫn chút thời gian để ăn cơm trưa, Chu Dương thảm hơn, hai ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, tán thưởng nên trao đổi cho miếng thịt.
Đùi gà đổi cá chiên.
Đã mệt như thế mà Chu Dương vẫn còn sức tám chuyện: “Trên mạng truyền chân tướng Chu Thiến đuổi khỏi đoàn phim, thế ngày, hại chồng em ?”
“Dạ?” Đầu óc Vưu Gia tỉnh táo, cô sửng sốt một lúc mới phản ứng , nhai thịt bò lắc đầu : “Không rõ ràng lắm.”
Cô bỗng nhiên cảm thấy nuốt trôi.
Chu Dương sắc mặt cô đó hỏi nữa, tuy rằng trực giác cho chị hơn phân nửa là nổi tiếng nhiều thị phi, đây là chuyện thể tránh khỏi.
Bất kỳ việc gì đều chẳng may… Huống hồ, phê bình thì dù thật giả cũng là chuyện .
Chị Vưu Gia, bỗng nhiên vỗ mạnh bả vai cô: “Không , đẳng cấp của Chu Thiến căn bản thể bằng Lục Quý Hành, ăn dưa cũng ngốc như , thể sẽ tin cô và Lục Quý Hành gì với .”
Vưu Gia vội vàng và hai miếng cơn, chỉ nhớ rõ lúc sáng khi Lục Quý Hành lái xe đưa cô đến bệnh viện, cô ghế phụ lướt mạng, bỗng thấy một tin tức đăng từ hai giờ sáng mà vẫn đang thảo luận nhiều:
Ngày gần đây, web drama [Chư thần Thượng cổ] phát sóng, vài vị diễn viên chính cũng chú ý, khả năng một fans cũng nhân , nữ 2 sớm định là Chu Thiến đột nhiên âm thầm mai danh ẩn tích. Thượng Cổ trải qua nhiều phong ba đổi diễn viên, nhưng mỗi nhân vật thêm đổi đều sẽ lý do, chỉ riêng Chu Thiến rời là thật sự im lặng tin tức. Lúc nhiều tin rằng cô cấm sóng, ngày cân đây tin rằng nguyên nhân là vì cô dan díu với nam nghệ sĩ đang nổi như mặt trời ban trưa.