“A Lan, trông giúp một lát, ngoài chút sẽ ngay. Có việc gì thì gọi cho nhé, ở ngay lầu.” Vưu Gia nhờ giúp đỡ công việc, đó đồ vội vàng kéo xuống lầu.
Cô sợ phát hiện.
Đây chính là bệnh viện đó, nếu để thấy thì sẽ gây hỗn loạn, tội cô sẽ lớn lắm.
tự giác gì cả, lười biếng để cô kéo , cũng nhanh chân hơn, Vưu Gia tức giận huých tay : “Lục Quý Hành! Em tức giận đó.”
Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, rốt cuộc cũng chịu đắn hơn, vươn tay cọ cằm cô, thấp giọng : “À.”
Thật việc gì, fans của nhiều tới mức đó, gần đây chú ý nhiều hơn, dẫn đến thường xuyên tham gia chương trình tạp kỹ hơn, fans qua đường cũng tăng lên, duyên xem, nhưng ở đường, nhất là trong trường hợp , tỷ lệ nhận , còn vây xem là gần như bằng . Dù đường mà đội mũ đeo khẩu trang sẽ kỳ quái, nhưng ở bệnh viện ai cũng đeo khẩu trang, sẽ nhiều chú ý đến , ai thể ngờ đến đây, còn một nữ bác sĩ nắm tay kéo .
Tính cách của Vưu Gia đúng là vạn năm cũng đổi , cẩn thận, nhát gan đến đáng thương. Nhớ đây chính là cô bé ngoan ngoãn, chép bài tập cũng khẩn trương thôi.
Anh lo lắng nếu một ngày nào đó sơ xuất, cho truyền thông đến cô, cô dọa tới mức dám ngoài .
Anh Mạch đậu xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, là vị trí ở trong cùng, tựa lưng xe hút thuốc, thấy Vưu Gia là lập tức tặc lưỡi: “Cuối cùng cũng cái gì gọi là hồng nhan họa thủy. Ngồi máy bay suốt hai tiếng chỉ vì về em một cái. Có mệt ?”
Buổi sáng hoạt động trong nội thành, buổi chiều ngoài phim, bên gần sân bay, đến bên thế nào cũng mất hơn một giờ, nếu chậm trễ chút thời gian thì sẽ gấp.
Vưu Gia thè lưỡi với : “Vậy ngăn cản ?”
“Cái càng đừng ! Liên quan đến em, sẽ ai khuyên .” Anh Mạch mở cửa xe , đó gõ đồng hồ: “Mười lăm phút thôi đó! Nếu thật sự còn kịp .”
Vưu Gia một tiếng xoay chui xe.
Lục Quý Hành theo kịp, dùng chân kéo cửa xe, chợt cong lưng đặt cô xuống ghế, đồng thời cúi đầu hôn cô.
Trạng thái lười nhác tan biến mất, cả trở nên tràn đầy cảm giác xâm lược, hai tay chống bên cô, chăm chú hôn cô.
Vưu Gia ngẩng đầu phối hợp với , mời đấu là từ từ nhắm hai mắt, mở mắt , bốn mắt , nhẹ nhàng rũ mắt, đó vươn một tay ôm cô kéo lòng .
Vưu Gia còn đủ tinh lực .
Đôi mắt dần nhắm , cảm nhận khí dần ép hết khỏi lồ ng ngực, đầu lưỡi ngậm chặt, tê dại khắp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-7.html.]
Lúc thả cô , Vưu Gia cảm thấy n.g.ự.c đau, cô thở phì phò, dùng đầu gối chọc : “Sao ngang ngược thế!”
Lục Quý Hành một tay ôm cô, cúi , ngón tay cái khẽ lau môi cô, nhỏ giọng : “Bức tường là ở đây, đời em đừng hòng vượt tường. Cho nên, em sớm chặt đứt tâm tư .”
Còn nhớ nữa…
Vưu Gia bật , cô đầu chỗ khác, hừ một tiếng: “Khẩn trương như , em gái bên ngoài ?”
Lục Quý Hành niết cằm cô: “Em thêm câu nữa xem?”
“Để ở ngoài thật an .” Vưu Gia sợ dám bậy, d*c vọng sống mạnh mẽ khiến cô tìm đề tài khác. Nhớ tới mấy cô gái trong phòng suốt ngày mê la hét thì khỏi nghĩ đến những cô gái gặp ở giới giải trí: “Bây giờ ngay cả mấy em gái ở phòng em cũng gọi là chồng, ai nha, em cảm thấy đầu cắm đầy sừng …”
Lục Quý Hành cúi đầu hôn lên cái miệng ngừng lải nhải của cô, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhuốm đầy ý : “Cái em cũng ghen ? Bọn họ gọi cũng thấy, nhưng mà em gọi sẽ . Gọi một tiếng cho .”
Vưu Gia: “…”
*
Cuối cùng cô gọi ?
Gọi.
Anh đắc ý lắm.
Cho nên mới , thật con ngây thơ đen tối, mạnh mẽ ngang ngược.
…
Thời điểm Vưu Gia thật sự hiểu Lục Quý Hành là năm cô mười sáu tuổi.
quen là chuyện từ khi còn nhỏ.
Anh lớn hơn cô ba tuổi, sống ở khu biệt thự trong cùng của khu nhà ở hỗn hợp.
Tiểu khu hai nổi tiếng, một là Vưu Gia, một là Lục Quý Hành.