Vưu Gia đi qua ôm tay anh, sưởi ấm cho anh. Cô cúi đầu, dùng thái độ tốt đẹp nói: “Em sai rồi.”
Lục Quý Hành không để ý đến cô.
Vưu Gia lắc cánh tay anh: “A Quý…”
“A Quý……?”
“A Quý……!”
Giọng điệu thay đổi mấy hồi, mang theo vài phần áy náy, vài phần hối hận, vài phần đau lòng, có cả ý vị làm nũng.
Cuối cùng Lục Quý Hành cũng ừ một tiếng, sau đó nắm tay cô.
Đồng thời nói: “Không có lần sau.”
Anh còn có thể làm gì ngoài tha thứ cho cô.
Vưu Gia lập tức cười đến không còn nhìn rõ đôi mắt.
“A Quý tốt nhất.”
“A Quý em rất thích anh!”
…
Vưu Gia lại lấy tuyệt chiêu của mình ra!
Ý cười trên khóe môi Lục Quý Hành còn chưa biến mất, chợt nghe thấy có người ở sau lưng chần chờ gọi anh: “Thầy Lục… Là anh ạ?”
Phản ứng đầu tiên của Vưu Gia chính là giấu mình đi.
Ưm, cô ẩn nấp rồi.
Ôm c.h.ặ.t t.a.y anh, đầu dụi vào n.g.ự.c anh.
Căng… Cẳng thẳng tới mức tay đổ mồ hôi.
Anh giơ một tay ấn đầu cô, cũng quay lại nhìn người kia, gật đầu một cái rất nhẹ.
Đối phương là cô gái trẻ tuổi, bên cạnh có năm sáu người bạn, có lẽ là kết bạn đến đây du lịch, không ngờ có thể gặp được thần tượng.
Cô gái rõ ràng có hơi kích động: “Đúng là thầy Lục rồi! Hồi nãy lúc mua vé em đã chú ý đến anh, nhưng lại nghĩ chắc mình nhìn nhầm.” Ánh mắt cô gái nhìn về phía Vưu Gia, khẽ cười: “Đây là… Bà xã anh ạ?”
Từ sau khi Lục Quý Hành công khai, trên mạng đều ở trong trạng thái điên cuồng, fans như ma quỷ chế truyện cười trêu chọc anh, khiến người qua đường cũng có biết tới Lục Quý Hành, đương nhiên Lục Quý Hành cũng bị chú ý, nhưng cô cũng chỉ lộ mặt một lần là ở trong video vũ đạo kia, khi đó cô đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, căn bẳn không nhìn rõ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-58.html.]
Bây giờ Vưu Gia ở trong lòng anh, càng không thấy rõ mặt hơn, nhưng xem thận hình cùng độ thân mật, vậy cũng đoán được ít nhiều.
Lục Quý Hành ừ một tiếng, anh tháo mũ ra đội lên đầu Vưu Gia, vỗ nhẹ gáy cô, sau đó mới nói: “Xin lỗi, bà xã tôi hơi nhát gan, không quá thích ứng trường hợp này.”
Bạn nữ vội vàng xua tay, biết chính mình quấy rầy, bây giờ nên giả vờ không biết idol để không làm anh mất vui mới đúng, nhưng cuối cùng không nhịn được, vì thế đành phải cười xin lỗi: “Là bọn em quấy rầy, chỉ là nhìn thấy anh nên khá kích động, không sao hết ạ, anh chị đi chơi đi, đi chơi đi.”
Một cô gái khác cũng cười: “Vợ anh đáng yêu thật đó, chúc anh chị hạnh phúc!”
“Cảm ơn!”
Mấy người đều là fan của Lục Quý Hành, bây giờ kích động run tay, khó khăn nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được đi hỏi thế chụp ảnh được không, Lục Quý Hành từ chối, anh giải thích rằng đi cùng vợ nên không tiện, nhưng có thể ký tên cho bọn họ.
Fans vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng lúc rời đi, mọi người tạm biệt nhau, còn cố ý nói tạm biệt với cô. Vưu Gia cảm thấy mình trốn tránh mãi hình như rất không lễ phép, bèn ló hai mắt, giơ móng vuốt lên phất tay với bọn họ.
Mấy người đi xa rồi vẫn còn đang thảo luận: “Ha ha ha, vợ của anh đáng yêu thật đó!”
“Đúng vậy.”
“Nhỏ con ghê, nhưng không lùn như tưởng tượng, tớ cảm thấy chắc chắn cũng rất xinh đẹp.”
“Đôi mắt cũng rất đẹp, vừa rồi tớ có nhìn lướt qua.”
…
Vưu Gia che lực, nói nhỏ với Lục Quý Hành: “Em cảm thấy, fans của anh… có một trăm lớp filter trên đôi mắt.”
Vưu Gia đã hơi bung lụa quá trớn, theo lời anh Mạch nói chính là: “Em gái Gia, em bị husky nhập vào người à? Cậy được yêu thương rồi sinh kiêu chính là nói em đấy.”
Câu này ít nhiều cũng có ý mắng người, làm một hộc sinh đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc kèm năm nào cũng là học sinh ba tốt, cô hiểu “Kiêu” này là ngang ngược kiêu ngạo.
╯^╰!
Vưu Gia không rảnh đi cãi lại anh ấy, bởi vì cô sắp phải đi cho nên tâm trạng khá phiền muộn.
Lúc thu dọn đồ đạc, cô được khoảng thời gian im lặng hiếm có.
Thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi, sau phóng túng cực hạn chính là hư không sâu thẳm.
Bây giờ cô có cảm giác nằm trên giường sau một đêm đi nhảy vực, cái loại cảm giác khi mà mọi giác quan, dây thần kinh căng thẳng đến cực hạn trôi qua, cả người trở nên vô lực hư không, không có nổi hứng thú làm bất cứ việc gì.
Anh Mạch nhướng mày đi qua chọc Lục Quý Hành, nói bằng khẩu hình với anh: “Dỗ đi!”
Lục Quý Hành ngồi bắt chéo chân trên sô pha, nhìn cô chạy tới chạy lui đông chọc một cái tây chọc một cái, thu dọn đồ đạc không theo một quy luật nào, anh im lặng một lát, sau đó đứng dậy nắm tay cô, ấn cô ngồi xuống sô pha.
Rõ ràng cô đang thất thần.