Ma âm rót tai. Anh tức giận liếc cô: “Làm ?”
“Không cả, gọi một tiếng thôi.”
Nhất định là đời phạm tội ác gì .
…
Một vài địa điểm ngắm cảnh bên trong là khu thu phí riêng, Vưu Gia ngoan ngoãn mua vé, dám thả ngoài rêu rao.
Bạn thể tưởng tượng một minh tinh xen lẫn trong nhóm thường trở thành du khách bình thường ? Vưu Gia cũng thể tưởng tượng, khi đến nơi còn đánh bài chuồn, là bỏ ! Chẳng may nhận , cảm giác kỳ quái.
Anh Mạch : “Gánh nặng thần tượng cần nặng tới ? Đàn ông kết hôn nhận thì cứ nhận, cũng việc gì thể cho , ai còn thú vui giải trí, đưa vợ ngoài chơi bình thường ?”
Vưu Gia cảm thấy lý.
Đương nhiên, đến buổi tối cô bắt đầu hối hận.
Chạng vạng, bọn họ đến đường biên khu thắng cảnh, cùng đội lạc đà “Hải Thị Thận Lâu” trong trung tâm sa mạc, Hải Thị Thận Lâu là một khu khách sạn, xem như là trung tâm du dịch, xây dựng với kiến trúc cổ, đây cũng là nơi ở của đoàn phim, nhưng khác chính là máy bay trực thăng thẳng đến đây từ buổi sáng, đoàn phim để Vưu Gia và Lục Quý Hành gian riêng cho nên mới để họ theo con đường của khách du lịch bình thường.
Đoàn phim thuê trọn Hải Thị Thận Lâu, thêm nguồn vốn khiến họ trở nên kiên cường hơn ít, trực tiếp thương lượng với khách sạn để họ dừng cho thuê phòng, khu vực tạm thời phong bế, ngoài trả phí dụng tương ứng, phim khởi chiếu, đoàn phim sẽ quảng bá cho khách sạn.
Đây là một hồi mua bán lợi cho cả hai bên.
Đoàn phim cần nơi ở riêng tư, khách sạn cũng cần quảng bá, đề cá hại, nhưng thế nào đây cũng là một điểm đặc sắc của khu du lịch, ngừng kinh doanh đột ngột cũng dễ .
Khách sạn khả năng lập tức tạm ngừng kinh doanh, cho nên mấy ngày nay vẫn sẽ du khách đến.
Có khá nhiều cùng Vưu Gia và Lục Quý Hành đến đây.
Bọn họ đều theo đội lạc đà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-57.html.]
Lạc đà bây giờ là lạc đà nhà nuôi, thương gia tập trung những hộ phân lẻ , đó ký hợp đồng với khu du lịch, về việc chia tiền, bên thương gia bốn, khu du lịch sáu, cung cấp lạc đà thì lấy tiền chỗ thương gia, nhận theo lượng lạc đà.
Đây đều là khi trò chuyện với đội lạc đà.
Lạc đà chậm, thời điểm chạng vang, bầu trời ám xuống, chân trời khoác lên màu đỏ diễm lệ, màn đêm dần kéo đến, nhiệt độ cũng thấp rõ ràng.
Có lẽ là kiến thức của Vưu Gia đều chó ăn, cô quên khí hậu sa mạc đặc thù, hấp thụ nhiệt nhanh, mà tán nhiệt cũng nhanh, bây giờ khả năng cô chôn trong cát thì mới thể ấm áp đôi chút, cô lưng lạc đà, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng đổ về đây, tránh cũng thể tránh.
Khi cô đầu Lục Quý Hành, cảm xúc trong hai mắt cực kỳ phức tạp, Lục Quý Hành chỉ thể chấp nhận cởi áo khoác ném cho cô.
“Em …”
Lục Quý Hành lườm cô một cái: “Câm miệng, mặc .”
Cuối cùng Vưu Gia cũng cảm thấy ương bướng quá mức, đành cúi đầu tỏ vẻ em sai , còn trộm liếc , mỉm lấy lòng, ý đồ hạ hỏa.
Lạc đà định, bước nhanh chậm, cơ bắp cử động theo từng bước chân. Vưu Gia ghé nó, cảm nhận một loại… Cảm giác an khó lòng giải thích!
Lục lạc vang lên đinh đang, dẫn đầu liên tục cảnh cáo du khách hét, chụp đánh lạc đà, càng cần hành động quá mức để tránh cho lạc đà kích động…
Lãng mạn?
Không tồn tại.
Vưu Gia hút nước mũi, khuôn mặt âm u kèm biểu cảm đánh cô của Lục Quý Hành, chỉ cảm thấy lãng mạn chính là mây bay ở chân trời, chỉ thể chứ thể sờ.
Chẳng mấy chốc đến đến đích, dẫn đội hô “Nằm”, từng con lạc đà vững vàng xuống, du khách leo xuống khỏi lưng lạc đà, rời , cũng ở đây chụp ảnh.
Ánh đèn nơi xa sặc sỡ lập lòe, chiếu rọi bầu trời đêm khiến nó càng thêm mỹ lệ.
Lục Quý Hành ngoài chỉ mặc một cái áo thun và một cái áo khoác, bây giờ đưa áo khoác cho cô, chỉ còn áo thun, trời đêm lạnh lẽo , vẻ đặc biệt… Mát mẻ.