Đông Hiểu vẫn luôn : “Đến cơm cũng cho ăn ? Cậu giấu kỹ quá đó! Có điều cô gái xinh thế , đặt ở giới giải trí cũng lép vế, đối xử với đấy.”
Lục Quý Hành khẽ, đáp như trêu đùa: “Nhận chỉ dạy.”
…
Nơi đây là cao nguyên Tây Bắc, độ cao cao hơn mực nước biển trung bình là 4000m, thời tiết mùa cực kỳ lạnh.
Vưu Gia mới ngoài một lúc lạnh tới mức tay tên cứng, lên xe Lục Quý Hành liền nắm chặt hai tay cô chà xát, đồng thời lạnh lùng như cô, dường như bây giờ mới nhớ tới chuyện tính sổ với cô: “Giỏi đúng , học lâm trận bỏ chạy?”
Mang nguyên tắc đại trượng phu co giãn , Vưu Gia lập tức nhận sai: “Em sai …”
Lục Quý Hành: “…”
“Xin !”
“…”
“A Quý, em thích , đặc biệt thích .”
Tuyệt chiêu của Vưu Gia!
Lục Quý Hành cô giây lát, cuối cùng cũng bật .
Đông Hiểu cửa, đuổi theo Vưu Tĩnh Viên đang cách đó xa, chị gọi: “Tổng giám đốc vưu…”
Vưu Tĩnh Viễn dừng bước, xoay chị .
Nói đúng , năm nay Đông Hiểu 47 tuổi, bảo dưỡng cẩn thận cho nên ngoài vết chân chim ở khóe mắt thì tuổi thật .
Chị thiên vị màu đỏ từ tận đáy lòng, tựa như chị yêu mãnh liệt tất cả những vật mang cảm giác mạnh mẽ.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng thậm chí phần thô bạo của Vưu Tĩnh Viên hiếm một xuất hiện nụ thể gọi là ôn hòa: “Chị Đông, lâu gặp, chị vẫn trẻ như .”
“Thôi, cũng đừng chê .”
Vưu Tĩnh Viễn xoay cả , Đông Hiểu bước tới từng bước một, nếu kỹ sẽ phát hiện đùi của chị phần tự nhiên.
— Chị đeo chân giả.
“Nào .” Vưu Tĩnh Viễn tiến lên đỡ nhưng Đông Hiểu giơ tay ngăn : “Không , quen .”
Chị : “Cũng chuyện gì, chỉ là hỏi một câu, chuyện của Chu Thiến là đúng ?”
Khuôn mặt Vưu Tĩnh Viễn ôn hòa quá ba giây chuyển sang âm u nặng nề như mưa gió sắp đến: “Theo đuổi điều nhân điều nhân(1), theo đuổi bất nhân bất nhân. Kết quả , dù đều là chính cô cầu tới, chị cũng đừng nhọc lòng.”
Đông Hiểu ngửa đầu Vưu Tĩnh Viễn, câu đầy thâm ý: “Nợ tình khó trả!”
Khách sạn ở cách câu lạc bộ xa, xe đến mười phút là tới nơi.
Lục Quý Hành đưa cô lên lầu, gọi cơm cho cô, đó dặn dò cô chạy loạn đó mới rời .
Vưu Gia cảm thấy nhàm chán, cô bỗng nhớ tới lúc lên mạng, bèn đăng nhập tài khoản Weibo, cẩn thận tìm kiếm tên Lục Quý Hành .
Kết quả tìm kiếm lập tức nhảy hàng loạt.
Đứng đầu là mấy video tài khoản chứng nhận V đăng lên, Lục Quý Hành chuyện, phần lớn video đều ghép nhạc, thưởng thức nhan sắc là .
Có điều hôm nay âm thanh gốc, nhiều tạp âm, nhưng mỗi câu mỗi chữ của Lục Quý Hành đều rõ ràng.
“Anh, trong tay thiếu cái gì ?”
“Ừ, thiếu một nhát gan lâm trận bỏ chạy.”
“Anh , bao lâu , , em chịu .”
“Rất lâu.”
“Là mối tình đầu ạ?”
“Ừ.”
“Anh thích cô ở điểm nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-50.html.]
“Điểm nào cũng thích.”
“Oa, đừng lệ như mà!”
“ nghiêm túc.”
“Chậc~”
“Cho nên rốt cuộc Tiểu Tiểu Quý ạ?”
“Vẫn đang cố gắng.”
“Ba năm ôm hai nhé!”
“ tranh thủ.”
“Bọn em , thật sự.”
“Ừ, dù cũng vô dụng.”
“Anh là ma quỷ ạ?”
…
Khả năng tổng hợp tất cả những câu từ tới gì cũng nhiều bằng .
Ba tin nóng đều là: Ba năm ôm nhé! Vui lòng đưa Tiểu Tiểu Quý lịch trình cần , cảm ơn! Bọn em vợ thì cũng thể con dâu .
“Ba!”
Có còn trả lời: Lấy thể lực và tinh lực của , sinh một đội bóng đá cũng thành vấn đề. Sau đó chúng chia , vẫn còn hy vọng .
“A, eo thầy Lục của , cứ thế nhận thầu .”
“Lực eo, tốc độ gì đó cũng ai cũng chịu . Đừng hỏi vì mà .”
“Đưa micro miệng lầu , phụ trách ánh sáng mau chiếu sáng cho , , chuyện của bạn .”
“Quá sắc, báo cáo, cảm ơn!”
“Không… Không thể tưởng tượng. Chảy m.á.u mũi…”
“Lầu rụt rè chút !”
“Oa, các cô đều là ma quỷ ?”
…
Mặt Vưu Gia lập tức đỏ bừng.
Được… Tò mò hại c.h.ế.t mèo.
Khi Lục Quý Hành trở về, Vưu Gia vẫn còn đỏ như tôm nấu chín, cả đều lộ màu hồng nhạt kỳ dị, đôi mắt ướt dầm dề , là vẻ mặt vô tội dụ phạm tội.
Lục Quý Hành nghi hoặc ti vi của phòng khách sạn: “Em xem cái gì nên em ?”
Vưu Gia: “…”
Không , em xem, đừng đoán mò!
Vưu Gia hung hăng trừng một cái, đó ấu trĩ qua dẫm lên chân .
Lục Quý Hành “Ha” một tiếng, đó ôm cô ném lên sô pha, một chân đè lên cô, cô lập tức động đậu , híp mắt hỏi: “Em tạo phản ?”
Vưu Gia co , ngoan ngoãn chắn tay: “Em… Em sai .”
Lục Quý Hành : “…”
Nhát gan thế đúng là ai bằng.
Chú thích:
(1) Theo đuổi điều nhân điều nhân: Câu gốc “Cầu nhân đắc nhân”, câu thành ngữ trong luận ngữ Khổng Tử