Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Tình Đầu - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-04-01 12:20:00
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh, em gả cho , em thể để con gái em gả cho Tiểu Tiểu Quý.”

 

“Vẫn mơ ước chứ.”

 

“Anh ăn cơm ?”

 

“Bọn em ăn, hết, dù ăn cơm chó no .”

 

“Cổ đỏ, che kỹ đúng ! Bị muỗi cắn !”

 

“Thôi, cần giải thích, bọn em hiểu hết.”

 

“Bọn em thật sự , thật sự.”

 

“Chúc hạnh phúc.”

 

“Sớm sinh Tiểu Tiểu Quý nhé.”

 

 

Lục Quý Hành: “Ừ.”

 

Khi xuống máy bay, Vưu Gia ôm lấy tay Vưu Tĩnh Viễn, thế nào cũng buông.

 

“Anh, nhất định che chở em. Em giao tính mạng cho , , em em gái yêu nhất của ?”

 

Vưu Tĩnh Viễn: “…”

 

Có bệnh

 

Văn Thanh kéo rương hành lý theo , khỏi mỉm : “Cô Vưu, cô yên tâm , Lục đối xử với như , thể nhẫn tâm trách cô .”

 

Vưu Gia vẫy tay: “Anh hiểu.”

 

Lục Quý Hành là sói đuôi to, luôn yên lặng âm thầm xử lý khác, loại mới đáng sợ.

 

Vưu Tĩnh Viễn ghét bỏ kéo tay cô : “Đứng thẳng chuyện cho , nũng ít thôi, bao nhiêu tuổi hả?”

 

“Hừ ╯^╰!” Vưu Gia thẳng, thầm : “Hung như , chẳng trách đổi bạn gái liên tục, ai chịu nổi .”

 

Cô mà khẩn trương là thích nũng, điên cuồng chạy nhảy ở vạch giới hạn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-49.html.]

Xem ở điểm , Vưu Tĩnh Viễn thể bội phục Lục Quý Hành, đến nay vẫn đánh cô đúng là dễ dàng.

 

Không để ý đến việc cô ở bên dĩ hạ phạm thượng, chỉ : “Bao nhiêu tuổi đầu , việc vẫn chừng mực gì cả, từ nhỏ dạy em thế nào, giữ chữ tín sẽ việc gì, chuyện đồng ý với thì cho , thì đừng hứa hẹn lung tung. Đã kết hôn bao nhiêu năm , em nghĩ còn đang chơi trò sắm vai gia đình ?”

 

Vưu Gia: “…” Xong , lão Vưu nhập hồn.

 

“Lát nữa nhớ xin .” Vưu Tĩnh Viễn lắc đầu, nặng nề than: “Xem Lục Quý Hành chiều em thành cái dạng gì.”

 

Vưu Gia: “…”

 

Bị dạy dỗ một đường, khi thấy Lục Quý Hành, Vưu Gia chỉ thiếu điều để cằm chạm đất, cảm thấy chính là kẻ tồi tệ, là kiểu nên trói gô đưa chịu đòn nhận tội.

 

Đương lúc chạng vạng giờ cơm, đoàn phim mời ăn, ngoài Vưu Tĩnh Viễn là đầu tư còn nhà sản xuất, lãnh đạo phim trường, tổ phim, một vài phụ trách ở tổ khác. Xem như là để quen, thêm mối quan hệ.

 

Vưu Gia và Vưu Tĩnh Viễn xuống máy bay là xe đến đón, thẳng tới khách sạn.

 

Xe còn đến nơi, Vưu Gia hỏi Vưu Tĩnh Viễn: “Em cần ạ?”

 

Thật phận của cô khá hổ, đối với ở đoàn phim, cô chỉ là nhà của nghệ sĩ đến ghé thăm, em gái của nhà đầu tư, ở hai ngày cũng gì, nhưng tóm dễ giới thiệu, loại trường hợp khó tránh khỏi việc mấy lời khách sáo, giới thiệu phiền toái.

 

Vưu Tĩnh Viễn liếc cô, cần cũng cần, chỉ lấy điện thoại gọi cho ai đó, : “Vợ ở ngoài cửa, đón .”

 

Vưu Gia: “…”

 

Có còn tình nghĩa em hả?

 

Xe đến nơi, Vưu Gia đẩy cửa xuống xe, Lục Quý Hành chờ cô ở bên cửa xoay, gặp quen, hai đang chuyện.

 

Vưu Gia nhất thời nên qua , bèn yên tại chỗ, Lục Quý Hành nghiêng đầu cô, đó vẫy tay với cô.

 

Anh giới thiệu với bên cạnh: “Bà xã của , gần đây nghỉ phép nên đến thăm .”

 

Người là phụ nữ trung niên, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn phong vận, trang điểm nhẹ, nhưng môi dùng son đỏ đậm, khí chất lạnh lẽo quyến rũ, dường như chị khá thích nhíu mày, nhưng thấy Vưu Gia đến thì chợt rộ lên, đó tiến hai bước, duỗi tay với Vưu Gia: “Trăm bằng một thấy, chào em, chị là Đông Hiểu, bà chủ câu lạc bộ . Chị và A Quý là bạn. Nghe nhắc đến em từ lâu , tưởng rằng lấy tính cách của thì sẽ khó tìm bạn gái! Cứ nghĩ lừa chị, ngờ hôm nay cuối cùng cũng chịu đưa em đến cho chị gặp mặt. Chị thấy em là cảm thấy thiết, đến cũng kỳ quái, khi gặp em, chị cảm thấy ai xứng với A Quý, gặp em , chị thấy vợ nên như thế .” Nói xong, chị đánh giá cô một lượt, ý mặt càng sâu. Sau đó Lục Quý Hành như chế nhạo.

 

Đại khái là Đông Hiểu là ăn, gặp đủ hạng , cho nên luyện mồm mép trôi chảy, từ giọng , Vưu Gia thậm chí vài phần cảm khái.

 

Chỉ là, trăm bằng một thấy…

 

Đây là lời dạo đầu tiêu chuẩn ?

 

Vưu Gia câu nệ mỉm , cô duỗi tay cầm tay đối phương: “Chào chị ạ.”

 

Lục Quý Hành nắm tay cô một cách tự nhiên, gật đầu với Đông Hiểu: “Không phiền chị Đông nữa, đưa cô về khách sạn , cô quen những trường hợp thế .”

Loading...