Vưu Gia qua rướn ngoài, bên ngoài gì cả, chỉ bụi hoa nở rộ.
Lúc chợt tiếng mèo kêu, Vưu Gia đầu, thấy một đang ghế ở ven tường — đó là vị trí điểm mù thị giác, lúc mới cô thấy bên . Đại Bạch ở trong lòng , nó nhẹ kêu meo meo như đắc ý thực hiện trò đùa dai, đuôi lông xù vẫy tới vẫy lui.
Người ôm nó lên, mặt mày nhiễm vài phần ý , đưa Đại Bạch béo mập cho cô: “Dây xích ? Không đưa cho em ?”
Vưu Gia sờ ngực, tim vẫn đập kịch liệt, cô dọa giật , trong giây lát, trái tim Vưu Gia như nhảy khỏi cổ họng.
Đại Bạch chủ động nhảy lòng cô, Vưu Gia duỗi tay đón , đó nhấc chân dẫm : “Lục Quý Hành, đúng là ấu trĩ!”
Quỷ nhàm chán, quỷ ấu trĩ!
Lục Quý Hành linh hoạt tránh thoát Phật Sơn Vô Ảnh Cước của Vưu Gia, nhân tiện vòng đến phía ôm lấy eo cô, tay nhéo mặt cô: “Anh còn em ! Bao nhiêu tuổi mà chút ý thức đề phòng nào, hôm nay là ở đây, nếu là thì bây gì!”
Bất ngờ răn dạy thế mà Vưu Gia còn cảm thấy áy náy, cô mím môi tranh luận, Lục Quý Hành nhẹ, đứa ngốc , quá dễ dọa.
Vưu Gia thấy là ngay lừa , cô lập tức duỗi tay véo eo .
Lần trốn, chỉ xoa lỗ tai cô, : “Được , đừng nghịch, chuyện với em.”
“Dạ?”
“Ngày mai cả đoàn ngoại cảnh, xuất phát từ sân bay thành phố Ân, đến lúc đó sẽ fans đưa máy bay, sẽ giới thiệu em cho bọn họ .” Anh Mạch chuẩn , tiết lộ tin tức cho fandom , để xem thái hộ của họ như nào.
Vưu Gia sợ tới mức suýt nữa là ném Đại Bạch ngoài, cô trợn mắt há mồm vài giây: “A?”
“Sớm muộn cũng quen, em cần lộ mặt, cứ theo là , ai hỏi gì em cũng cần trả lời, để , ?”
Vưu Gia như mắc hội chứng Parkinson, cô run bần bật một hồi, đó nuốt nước miếng : “Em… Hơi … Sợ!”
Mẹ ơi, lớn tới từng cô cũng chuyện gì đông , hồi đại học tham gia tranh cửu chức chủ tịch, phía chỉ hai mươi mấy mà cô căng thẳng như cái gì .
Thế mạng cô ?
Tưởng tượng đến trường hợp , Vưu Gia liền cảm thấy bắp chân chuột rút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-46.html.]
Lục Quý Hành hướng dẫn từng bước: “Anh ở tuổi chú ý chuyện tình cảm là bình thường, nếu chỉ yêu đương thì công khai vì sợ phiền toái là gì đáng trách, nhưng kết hôn, luôn gần xa, nghiêm khắc mà đây là lừa gạt ý , đối với fans, đối với , đây đều là hành vi thỏa đáng. Em thấy ?”
…
Dỗ đại hái mười phút, cuối cùng Vưu Gia cũng gật đầu.
Lục Quý Hành , vỗ đầu cô: “Được , thôi!”
Anh quần áo ngoài cùng Vưu Gia.
Có hai đang ngoài cửa, thấy Vưu Gia thì gật đầu với cô, vẻ mặt họ như đang “ hiểu nhưng vờ như gì cả” đó sang Lục Quý Hành: “Thầy Lục, cảnh tiếp theo là đến phiên .”
Vưu Gia sờ lỗ tai, cô ôm Đại Bạch, chọc eo : “Vậy em nhé?”
“Ừ, hôm nay xong việc muộn, cần chờ .”
…
Vưu Gia là vua mèo chính tông, mèo thấy mèo yêu, Đại Bạch mới quen cô đến một ngày dính lấy cô, cô chỗ nào Đại Bạch theo chỗ đó, một một mèo khắp phim trường, phía là một đám ôm mèo, chỉ tiếc Đại Bạch chỉ thích Vưu Gia, cho khác chạm .
Cho nên Vưu Gia như đại ca, phía là một đám “đàn em”, nhân viên phim hậu trường cô, Vưu Gia bế Đại Bạch lên che mặt : “Đừng… Đừng mà!”
Mấy ngày , Vưu Gia đều đảm đương con sen, buổi tối tan Đại Bạch nhất quyết đòi theo cô, kêu gào khàn cả giọng, Vưu Gia mềm lòng, bèn hỏi thăm tối nó cần cảnh nào , thấy liền ôm nó về cùng.
Đương nhiên, ngày hôm vẫn ôm đến!
Lục Quý Hành thấy thì vui vẻ cô cùng.
Tự như nước ấm nấu ếch, Vưu Gia chậm rãi hầm mà hề .
Dẫn dần cũng thành thói quen.
Mấy ngày nay coi như trôi qua một cách bình thường, tuy rằng thỉnh thoảng tò mò liếc cô, như đối xử với cô .
Trong sự quan ái cùng che chở của , Vưu Gia dần còn ngượng ngùng như , thậm chí quên luôn cả chuyện fans đưa máy bay.