nếu khả năng Vưu Gia sẽ chịu thiệt, cô là ình thường, việc ở bệnh viện vòng bạn bè của chính , tất cả đều cô kết hôn nhưng ai chồng cô là ai, nghề gì, chừng còn suy đoán .
Đương nhiên cái thể trách ai, rốt cuộc phận hai khác , thể nhiều mâu thuẫn, nghề nghiệp của khó tránh chú ý, bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng đều phóng đại, nếu công khai cũng sẽ một đống phiền toái, công khai tới mức nào, ảnh hưởng gì tới Vưu Gia đều cần suy xét rõ ràng. Chuyện kết hôn lớn lớn, nhỏ nhỏ, tuy đối với bình thường đây là chuyện bình thường, nhưng với mà nó, xử lý thế nào vẫn cần cẩn thận.
…
Lục Quý Hành đang buộc tay áo, hỏi thì dừng , rũ mi, : “ suy nghĩ chuyện lâu.” Thật ngay khi game show phát sóng suy nghĩ , khi đó mới chú ý, một ít bạn nữ spam thổ lộ mạng rằng sinh khỉ con cho gì đó…
Nổi tiếng là chuyện dễ mê mang.
Có đôi khi cần tĩnh tâm để suy nghĩ chính .
“Trước đây luôn khuynh hướng công khai, cảm thấy Vưu Gia thể tiếp thu , cô đơn thuần, dễ hổ, chú ý quá mức sẽ mất tự nhiên, hơn nữa sợ một lời ác ý ảnh hưởng tới cô .”
Dù chỉ công khai kết hôn cũng sẽ cố vô truyền thông tìm hiểu đời tư của cô, sớm muộn cô cũng tìm , khả năng khống chế tất cả chuyện.
Một vài vấn đề thể đoán , ví dụ như công kích tính cách của cô, công kích dáng vẻ của cô, ai là mỹ, huống hồ nếu bản mang thành kiến… Vưu Gia là ngoài giới, trải qua áp lực dư luận, sợ cô chịu .
Còn liệu xuất hiện vấn đề khác , ai chắc .
“Có điều chuyện thể gạt mãi .” Nói một lời dối cần dùng vô lời dối khác để che giấu, công khai trái thể tránh nhiều phiền toái: “Là luôn để tâm chuyện vụn vặt. Vưu Gia yếu ớt như nghĩ, cô là vợ , đối với cô mới là quan trọng chứ khác. Nếu cho cô đủ cảm giác an , cô sẽ sợ nữa.”
Có đôi khi Vưu Gia ngây ngốc, rõ ràng trêu cô cả ngày, nhưng đó cô sẽ tha thứ cho ngay, lừa.
Thật một học tập , nhân phẩm từ nhỏ nào ngốc như , chỉ là cô quá tin tưởng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-45.html.]
Vu Tĩnh Viễn khỏi phòng đồ thì thấy Văn Thanh đến đây tìm , ghé câu gì đó.
Vưu Tĩnh Viễn nhăn mày, phun hai chữ: “Không gặp!”
Bên giống như kho hàng, khắp nơi đều là các loại thiết chất đống lên , của tổ trang phục sửa sang rương quần áo, thời tiết hôm nay khá nóng, ánh mắt trời xán lạn chói mắt, nhưng lấy trực giác và kinh nghiệm để xem thì chiều nay nhất định sẽ mưa.
Tổ phim đang đợi cơn mưa buổi chiều, nếu thuận lợi thể xong trong một là nhất.
Gần đây việc phim gấp gáp, lúc ngoại cảnh ở sa mạc nhưng bên đó thuộc phạm vi quân sự, chuyện lâu mới quyết định dùng trong nửa tháng, điều tiến độ bên quá lý tưởng, họ chỉ thể gấp gáp việc, đôi khi công việc mệt quá, về phòng là ngã xuống giường ngủ luôn. Vốn dĩ thỉnh thoảng đạo diễn còn sẽ cho thong thả một chút, cho diễn viên thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhưng mấy ngày nay dám lơi lỏng.
Vưu Gia ôm Đại Bạch đến đây tìm Vưu Tĩnh Viễn, kết quả bao lâu lạc đường, Đại Bạch kêu lên chui thùng giấy, chui tới chui lui đến nỗi mất luôn tung tích.
Nghịch quá!
Vưu Gia kêu meo meo hai tiếng, theo tiếng động để tìm nó, cô thấy trong phòng tiếng mèo kêu, bèn gõ cửa hỏi: “Có ai trong phòng ?”
Bên trong động tĩnh.
Trên cửa “Phòng đồ”, cửa khóa, lẽ là phòng quần áo của diễn viên, Vưu Gia thầm trong lòng: “Xin , cố ý đến, chẳng may Đại Bạch chơi hỏng đồ bên trong sẽ càng phiền toái hơn! bắt Đại Bạch là ngay.”
Cô đẩy cửa !
Phòng nhỏ, đảo mắt quanh là sót gì, bên trong lung tung rối loạn, quần áo đồ trang điểm chất đầy bàn và giá áo, cửa sổ mở rộng, ngoài cửa dây đằng quấn quanh, Vưu Gia cúi cẩn thận kêu: “Đại Bạch?”
Rõ ràng thấy tiếng nó kêu ở đây mà! Sao mới chớp mắt thấy tăm , nó chạy ngoài cửa sổ ?