Thật sự vui.
Vưu Gia chụp ảnh gửi cho Chu Dương xem: “Em mua quà cho chị, thấy cái roi da ? Làm từ da trâu đấy, tua rua tết thủ công, roi gai mềm, đuôi roi chuông, cảm thấy ?”
Đối với một cô gái ham thích tiểu thuyết tổng tài bá đạo thể kiềm chế như Chu Dương, Vưu Gia cảm thấy cô nhất định sẽ thích.
Chu Dương gửi sáu dấu chấm.
“……”
Sau đó cô thành khẩn phát biểu ý kiến của : “Nếu chị để một cái roi da như ở trong nhà, còn tưởng chị ham mê đặc biệt gì…”
Vưu Gia vốn tưởng tượng hình ảnh nữ hiệp tay cầm roi da, tư thế oai hình hiên ngang, nhưng cô như , cũng lập tức biến tướng sang cái khác.
“Chị… Tư tưởng xa.”
Chu Dương tặc lưỡi: “Đêm nay lúc ngủ em đặt cái ở đầu giường, em đừng gì cả, để xem Lục Quý Hành ý tưởng gì .”
Vưu Gia: “… Xuống địa ngục !”
Cô ngứa da.
Chu Dương ha ha, tưởng tưởng một chút thôi là cảm thấy xịt m.á.u mũi, chỉ là cái cơ thể nhỏ bé của Vưu Gia, chịu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-36.html.]
Haizz…
Cuộc chuyện đắn kết thúc, Vưu Gia thành công gửi gắm bảo bối của cho Chu Dương, bởi vì cô nhà nên cho dì giúp việc nghỉ, đành gửi hết đồ đến chỗ Chu Dương nhờ cô nhận giúp.
Chu Dương cho cô tin tức về vụ loạn ở bệnh viện: “Viên trưởng của chúng kiên cường lắm, tuyệt đối cổ vũ cho loại tác oai tác quái , báo cảnh sát , bây giờ cảnh sát đang điều tra lấy bằng chứng, vốn dĩ để em về phối hợp điều tra, nhưng bà cụ đột nhiên qua đời, nhà đang lùng sục em khắp nơi đấy! Nói cái gì mà g.i.ế.c thì đền mạng, nợ m.á.u trả bằng máu, ơi, y như điên . Thật là đáng sợ. Viện trưởng tạm thời em đừng về, chờ xử lý xong chuyện .”
“… Này cũng quá… Như là phim truyền hình.” Vưu Gia thể tin tưởng, chỉ thể như .
“A, cuộc sống còn đặc sắc hơn phim nữa… Thôi, với em loại tư tưởng . Thật đành lòng ô nhiễm tâm linh đơn thuần của em, em cứ thỏa sức chơi ! Không cùng Lục Quý Hành ? Coi như tuần trăng mật thứ hai!” Chu Dương tấm tắc hai tiếng: “Thật quá!”
Vưu Gia tình huống ở bệnh viện thế nào, thật đây là đầu cô gặp chuyện thế , bây giờ nghĩ là nhớ đến bà lão thường xuyên mơ màng rung chuông gọi y tá và bác sĩ, chỗ thoải mái, chỗ thoải mái, luôn ở bên, hiếm khi Vưu Gia thấy nhà đến, nào cũng là y tá gọi điện thoại báo viện phí thiếu, dùng dằng đến đêm khuya mới thấy , đến nơi thì hùng hùng hổ hổ quát y tá, bệnh viện lòng hiểm độc, chỉ lừa tiền.
Có vài y tá mắng , lý thì , thế nào cũng khăng khăng là bệnh viện ác độc lừa tiền khác, giải thích cũng uổng phí, căn bản . Huống đồ đối phương thuần túy trút giận, lời giải thích gì cả.
Người khi đến một mức độ nhất định liền loại đáng ghét như tường đồng vách sắt, đến thuần túy đáng giận, giới hạn của bạn thấp như , bạn ác như thì phần lớn thời gian, ngoài chuốc lấy một bụng tức thì cách gì cả. Cách nhất chính là để ý tới, nhưng dưng mắng một trận, ai cũng thể coi như chuyện gì xảy .
Khi đó Vưu Gia ngóng trông bà cụ sớm xuất viện, mấy y tá thấy bà cụ đáng thương, thường xuyên lén lút chăm sóc hơn bình thường, ngờ đó nhà cảm thấy để bà cụ ở bệnh viện khá , tuy rằng tốn nhiều tiền hơn nhưng trả , còn tiết kiệm sức lực và thời gian, cho nên sống c.h.ế.t chịu xuất hiện.
Làm căng đuổi cũng , nhà luôn bệnh khỏi, vì đề phòng bất trắc, vẫn nên ở vài ngày thì hơn, chẳng may về nhà sớm xảy chuyện gì thì bệnh viện chịu trách nhiệm ?
Mấy bác sĩ nghĩ cách giúp bác sĩ chủ trị, ông kê loại thuốc nhập khẩu đắt tiền, mấy loại thuốc nhà mua , để bỏ nhiều tiền, sẽ tự khắc đưa về.
loại chuyện thiếu đạo đức , nào bác sĩ đắn nào , huống hố chẳng may xảy chuyện gì, nhà loạn lên, xui xẻo vẫn là bác sĩ chủ trị.