Anh ghé giường, hòm thuốc đặt tủ đầu giường, Vưu Gia run tay, mấy đụng miệng vết thương, m.á.u loãng chảy , rên lấy một tiếng, Vưu Gia áy vô cùng, luôn nhỏ giọng xin . Anh , khẩn trương như gì, bác sĩ các em tâm lý yếu ớt thế hả? Vưu Gia lẩm bẩm, cô vẫn còn là sinh viên. Huống hồ cảm giác quen thương cùng xa lạ thương giống .
Anh tìm quần áo của cho cô , chờ lát nữa mang hành lý của cô lên đổi . Vưu Gia cảm thấy quá săn sóc, càng khiến cô ngượng ngùng hơn.
Thế cho nên đó : “Em đừng chuyện thương với khác, đặc biệt là trai em. Nếu hỏi em ở chỗ gì, em cứ gì, chỉ chuyện đơn giản.”
Đại khái là khác lo lắng! Thật quãng thời gian thực tập sinh của gian khổ.
Vưu Gia luôn miệng đồng ý, cũng nghiêm túc theo.
Vưu Tĩnh Viễn tìm , tìm đến nhà của , lúc gõ cửa thấy Vưu Gia mặc áo Lục Quý Hành, cô dép lê của , vì đổ mồ hôi cho nên rửa mặt, tóc trán vẫn còn ướt… Cô từ phòng ngủ của Lục Quý Hành trong tình trạng như .
Suýt chút nữa là Vưu Tĩnh Viễn tức chết. Vì cố kỵ cô, mới đ.ấ.m Lục Quý Hành một trận.
Lúc dẫn cô về, hỏi cô: “Lục Quý Hành bắt nạt em ?”
Vưu Gia lắc đầu như trống bỏi: “Không .”
Vưu Tĩnh Viễn đè huyệt thái dương: “Hai đứa… Làm đến bước nào?”
Vưu Gia suy nghĩ đơn thuần, hiểu thâm ý trong đó, chỉ thời khắc nhớ lời dặn của Lục Quý Hành, đầu tiên dối, giọng cứng ngắc vô cùng, rõ ràng là đang căng thẳng: “Không, gì, bọn em chỉ chuyện một lát.”
Nói dối quá rõ ràng, Vưu Tĩnh Viên đỡ trán thở dài, trong lòng gán cho Lục Quý Hành cái nhãn cầm thú.
“Ừ, .”
Vưu Gia dạo ba con phố, sức tìm tòi, càn quét món lạ, cuối cùng thành công mua một đống đồ lung tung rối loạn về nhà.
Khi hai về khách sạn, Mạch lúc cũng xuống lầu, xa xa thấy họ, lắc đầu thở dài, trêu chọc cô: “Em Gia, em tính mang cả quán về nhà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-35.html.]
Vưu Gia cãi : “Anh Mạch, ông nội Tiểu Minh sống đến chín mươi chín tuổi đó.”
Anh Mạch ha một tiếng, lấy đầu ngón tay chỉ cô, nhưng với Lục Quý Hành: “Vợ càng ngày càng giỏi!” Miệng lưỡi ngày càng nhanh nhảu !
Lục Quý Hành xách hai rương gỗ, gật đầu khẽ, như là còn mang theo chút đắc ý và kiêu ngạo: “Cảm ơn khích lệ.”
Anh Mạch tặc lưỡi: “Hai thật là trời đất tạo nên!”
Kẻ dở và thích kẻ dở .
“Anh về công ty một chuyến, chút chuyện cần xử lý, ngay mai tự đoàn phim ! Anh trợ lý đến đây, là…” Anh Mạch nhếch miệng , chỉ Vưu Gia : “Không thì dẫn em Gia , để cô rót nước bưng cho , cả mát xa bóp vai nữa, quá !”
Vưu Gia trợn trắng mắt: “Đi mau, tiễn!”
Lục Quý Hành ít khi mang theo trợ lý, giờ đều một , nhiều nhất là Mạch cùng chăm sóc .
…
Vào phòng khách sạn, Vưu Gia bắt đầu mân mê mấy món đồ chơi cô mua .
Ôm hết cả đống ngoài, sắp xếp cho gọn đóng thùng, cô tính gửi về nhà qua bưu điện.
Có đôi khi Vưu Gia mua đồ còn điên cuồng hơn cả Chu Dương.
Chỉ là cô quá ham thích mua túi xách và đồ trang điểm, chỉ thích mua mấy món đồ chơi kỳ quái hiếm lạ, tính tình trẻ con, thể là khi còn nhỏ áp chế tình tình quá mức, lớn bắt đầu phản nghịch .
Lục Quý Hành cũng quản, tùy cô, cảm thấy như , ảnh hưởng to lớn gì nên cô vui vẻ là .
Trong nhà cái kệ cao lên tận trần nhà, bên đựng đầy bảo bối cô kiếm , Vưu Gia chờ ngày nào đó giải nghệ, cô cũng chẳng may đánh mất bát cơm thì sẽ mang bảo bối của cô mở bảo tàng, vé cửa đắt, chỉ mười đồng, đó để ngoài cửa chào khách, chắc chắn bảo tàng sẽ kín khách.
… Vuốt râu hổ đương nhiên kết quả , Lục Quý Hành híp mắt lạnh lùng liếc đống bảo bối của cô, cô sợ c.h.ế.t khiếp, điều trêu đùa một chút…