Bản Vưu Gia thiếu tự diễn trò, trong lòng càng là muôn màu muôn vẻ.
Cuối cùng Lục Quý Hành xách cô .
Anh xách cô như xách mèo con, Vưu Gia vui : “Tôn trọng nhân quyền một chút A Quý, đối xử với cô vợ xinh như hoa của như ?”
Lục Quý Hành liếc cô một cái, cánh tay đang xách cổ cô chuyển xuống nắm bàn tay cô, cúi xuống, phun hai chữ: “Câm miệng.”
“A.”
Cái gọi là hạ gục trong nháy mắt đại khái chính là thế .
Vưu Gia chửi thầm, nhưng nắm tay tự nhiên lưu loát như thế, cô đành cố tha thứ .
Trên đường nhiều bán hàng rong, bán một món đồ chơi mới lạ, đôi khi tổ đạo diễn trúng, còn thể mời diễn viên quần chúng.
…
Vưu Gia là “bạn nhỏ” thấy “việc đời”, từ nhỏ đến lớn đều bạn với việc học, thật sự mấy để ý chuyện bên ngoài, biến cố lớn nhất trong đời chính là Lục Quý Hành bắt cóc, vì thế Vưu Tĩnh Viễn khỏi cảm thán: Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng!
Không lúc nào đề phòng mơ ước cô em gái ngốc nghếch nhà , yêu sớm, nhận thư tình, ngoài một với con trai.
Phòng đến kín mít một kẽ hở.
… Kết quả ngàn phòng vạn phòng, ngờ cuối cùng sói đuôi to Lục Quý Hành nhớ thương.
Trong ấn tượng của , Lục Quý Hành thanh cao, chỉ đến phương diện tình cảm, với cái diện mạo , vận đào hoa đương nhiên cực , con gái theo đếm xuể, trong đó thiếu ưu tú, nhưng thái độ của lãnh đạm, chơi trò mập mờ, cũng định tìm bạn gái, so với cái , càng thích ở một , tự do, nhiều phiền toái.
Nói thật, Lục Quý Hành lười, lười dỗ dành khác, lười chuyện, cho nên khó tượng tượng sẽ chủ động yêu đương.
Vưu Tĩnh Viễn luôn cảm thấy Lục Quý Hành lãnh đạm, nhiều hứng thú với phái nữ, cảm thấy Lục Quý Hành thuộc về kiểu chơi đủ , tuổi lớn, trong nhà là gây sức ép mới thể tìm bạn gái. Điển hình trai tồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tinh-dau-zawh/chuong-33.html.]
Không ngờ tới, ngờ tới, với tính cách , mà Lục Quý Hành âm thầm nhắm Vưu Gia.
Sơ ý sơ ý!
Vưu Gia là nào, bé ngoan mười mười, bạn bè thích ai gặp cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ai thấy cũng khen, chính là kiểu bé ngoan ai gặp cũng thích, trẻ con kiểu thật sự quá ngoan, theo khuôn phép cũ, đặc biệt yêu thích cái gì, tính cách đủ hoạt bát, thậm chí đôi khi còn vẻ chất phác.
Cho dù Vưu Gia 15-16 tuổi, Vưu Tĩnh Viễn vẫn coi cô là trẻ em, là kiểu trẻ em cần yêu thương chăm sóc.
Cho nên mới , khi Lục Quý Hành xuống tay với em gái , liền cảm thấy Lục Quý Hành đúng là cầm thú.
Sao thể xuống tay .
Khi đó luôn cảm thấy Lục Quý Hành ý .
…
Vưu Gia Lục Quý Hành nắm tay, thể tự thả bay, chỉ thể ngoan ngoãn theo , thỉnh thoảng dừng quán xa ven đường, mua một con chuồn chuồn bằng trúc, một cái quạt phun sương, một cây trâm, một áo choàng lụa, một hộp hạt vòng rực rỡ, một bó sợi tơ…
Một đống lớn đồ linh tinh vụn vặt.
Cuối cùng hai tay cầm nữa, cô mua một cái rương nhỏ bằng gỗ, bỏ hết đồ , đó nhét tay Lục Quý Hành, cô chắp tay ngực, cong mắt nịnh nọt : “A Quý, nhất!”
Lục Quý Hành mím môi, vẻ ghét bỏ, chờ cô sang hướng khác, nén nổi nụ .
Anh Mạch thật sự nổi: “Anh đây, còn ở thêm lúc nữa, sợ sẽ đánh .” Anh vỗ vai Lục Quý Hành: “Cậu chú ý một chút, đừng chặn đường, việc thì gọi điện thoại cho .”
Lục Quý Hành vẫy tay.
Anh Mạch hai bước, bỗng nhớ gì đó bèn : “ , hai ngày nay tổng giám đốc Vưu cũng ở đoàn phim, xem em Vưu cũng ở đây, để hai họ gặp .”
Lục Quý Hành nghiêng đầu Vưu Gia đang xổm xem ông cụ xiếc ảo thuật cách đó xa, chuyện cũ như sóng triều tuôn , nhấp môi, : “Không gặp, , cũng với em.”
Anh Mạch bĩu môi: “Bản tính thù dai của đúng là ngày càng tăng. Không chỉ chướng ngại vật con đường về chung một nhà của và em Gia một hồi thôi ! Bây giờ bắt cóc em gái về nhà, mà lưng trò dơ bẩn ngăn trở em gặp mặt. Anh mà một em gái như , một con sói ngậm , cũng vui.”